VĨNH BIỆT MÙA HÈ - Trang 192

Mặt Hằng lạnh như băng:

− Thôi, con nghĩ điều đó không cần thiết. Con vẫn tự lo được.

Và cô đứng dậy:

− Con chỉ đến đây để thăm mẹ.

Bà Quang cũng đứng dậy, nhìn con đăm đăm:

− Con tha thứ cho mẹ ?

Hằng cũng nhìn mẹ. Đôi mắt cô sâu thẳm:

− Con đến đây là mẹ hiểu rồi. Thôi xin phép mẹ, con về.

Bà Quang nấc lên một tiếng, định bước tới ôm con. Nhưng Hằng dã quay

người, bỏ đi ra cửa. Được vài bước, cô chợt đau khổ nghĩ không chừng đây
là lần cuối mình được gặp mẹ. Cái điều kinh khủng ấy khiến cô không thể
không dừng bước, quay nhìn mẹ một lần nữa. Bà Quang cũng đứng chết
lặng nhìn con. Đứa con gái cưng, đứa conn gái bé bỏng, ngây thơ của bà...
đâu rồi ? Giờ trước mắt bà, chỉ là một cô gái đã trưởng thành, với một tính
cách mạnh mẽ, quyết liệt.

Bước ra khỏi cửa, Hằng chợt nhìn thấy chiếc Honda Cub 70 quen thuộc

dựng cạnh gốc cây sứ mà lúc vào, vì bối rối, cô đã không nhận ra. Đó chính
là chiếc xe của Đăng. Thảo nào bà Bích lúng túng như vậy, và đã không
dám cho cô lên phòng. Thảo nào mà mẹ nói rằng mẹ không thể làm gì được
nữa. Thôi được, mẹ hãy hưởng hạnh phúc muộn màng của mẹ. Đừng lo cho
con nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.