VĨNH BIỆT MÙA HÈ - Trang 190

Hai mẹ con ôm nhau khóc mùi. Bà Quang vừa khóc vừa vuốt ve mái tóc

của con. Ôi, con gái cưng của mẹ ! Không, dù sao đi nữa, mẹ cũng phải về
với con.

Bà Quang dìu Hằng ngồi xuống ghế:

− Con đã không hay biết gì, phải không ?

− Dạ phải.

Ông ấy là vậy. Một con người luôn luôn bí ẩn và khó hiểu, dù ngoài mặt

thường là rất hồn nhiên, xởi lởi. Cuộc sống đã dạy cho ông ấy một kiểu
sống ngụy trá tinh vi đến mức chính ông ấy cũng không biết mình thật sự là
người như thế nào, thật hay giả, tốt hay xấu. Mọi sai lầm của ông ấy đều có
thể biện minh được, và luôn được nhiều người cùng chia xẻ gánh vác, còn
mọi cái tốt của ông ấy thì bao giờ cũng được đánh bóng hơn mức của chính
nó. Rốt cuộc, ông luôn yên tâm là một con người hoàn hảo, và chính điều
đó đã đưa ông tới vực thẳm.

Bà Hải Đường lại hỏi:

− Con đã gặp ba chưa ?

− Dạ rồi.

Bà nắm tay con:

− Con ráng an ủi ba. Đừng để ba lo buồn quá ! Hãy ở bên cạnh ba,

trong những lúc này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.