VĨNH BIỆT MÙA HÈ - Trang 188

Quả nhiên, đến chiều thì Hân tới. Cô đem cho Hằng cả chục tút kẹo cao

su. Ba đứa ngồi ăn cơm với nhau, đã mời chị Năm nhưng chị nhất định
không cùng ăn. Một lát sau, lại có Hạ, rồi Long nữa. Nhờ tình bạn ấm áp,
Hằng thấy đỡ hơn một chút. Nhưng cô biết mọi sự giúp đỡ đều có hạn. Bạn
bè cô không thể nào ở đây mãi. Và cho dù được như vậy, cũng không ai có
thể lấp đầy sự mất mát, mất sạch, trong cô. Không một ai.

Ngồi chơi một lúc, Hạ nói:

− Đi thăm bác gái đi Hằng. Để tao lấy xe con Hoa chở mày đi.

Hằng lắc đầu:

− Thôi, tụi bây cứ ở đây chơi. Tao đi một mình được rồi.

Dì Bích đón Hằng cũng với ánh-mắt-thương-hại-không-thể-chịu-nổi,

nhưng đồng thời lại có vẻ gì đó thật lúng túng, thiếu tự nhiên. Dì lính
quýnh kéo Hằng vào phòng khách:

− Cháu ngồi đây chơi chút, để dì lên phòng gọi má cháu.

Đã bước chân lên cầu thang, dì còn dặn:

− Ngồi đó nghe cháu !

Hằng ngồi lại, vừa buồn vừa hơi ngạc nhiên về thái độ của dì Bích. Sao

dì lại không cho mình lên phòng gặp mẹ ? Vì chỗ mẹ ở quá lôi thôi, hay vì
một lý do nào khác ?

Cô không có thì giờ để suy nghĩ lâu. Vì gần như ngay tức thì mẹ cô đã

xuất hiện ở đầu cầu thang và bước vội xuống. Hằng dứng dậy, chờ mẹ. Bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.