VĨNH BIỆT MÙA HÈ - Trang 198

Hằng có cảm giác như Minh đã biến mất khỏi bên kia đầu dây. Sự im

lặng kéo dài, làm cô sốt ruột:

− Anh Minh...

Lúc ấy Minh mới lên tiếng, giọng khô khốc:

− Tôi nghe rồi.

Đến với Hằng à ? Để làm gì nữa ? Tốt nhất là nên rút lui ngay. Hay hãy

để cho cô ấy tự hiểu ? Dẫu sao cũng không nên quá cạn tàu ráo máng. Mọi
giải pháp đều nên có một con đường dự phòng. Biết chừng đâu ông Quang
thoát được tất cả ? Nên thận trọng nhé Minh.

Hằng có cảm giác như đang nghe một người xa lạ nói với mình.

− Tôi rất tiếc. Hiện giờ tôi đang kẹt quá, khách khứa đầy nhà, không thể

đi đâu được. Sáng mai gặp, mình sẽ nói chuyện nhiều. Vậy thôi nhé.

Hằng nhắm mắt lại khi nghe tiếng gác máy bên kia đầu dây. Hai giọt lệ

ứa ra từ hai khóe mắt của cô. Tôi rất tiếc... Và vậy thôi nhé. Tình yêu của
anh là tôi rất tiếc và vậy thôi nhé. Vâng, em hiểu. Em chỉ là một con nhỏ
ngu ngốc. Sáng mắt chưa em ? Thật đáng đời !

Hằng lảo đảo bước ra đường. Mình đi đâu bây giờ ? Sao mình lại có thể

tin ông ta và yêu ông ta ? Ờ, bây giờ mày bắt đầu tiếc sao Hằng ? Yêu có
nghĩa là không bao giờ phải nói rất tiếc. Có đúng vậy không ? Nhưng mà
trên đời này làm quái gì có cái gọi là tình yêu. Chỉ là một trò đùa ác độc.
Tôi rất tiếc. Vậy thôi nhé. Sáng mai gặp. Ha ha ! Làm gì còn buổi sáng mai
nữa ? Tôi sẽ chết trong đêm nay. Đúng vậy. Không còn lý do gì để mình
sống cả. Chết đi cho rồi ! Nhưng bằng cách nào bây giờ ? Đâm đâu vào xe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.