VĨNH BIỆT MÙA HÈ - Trang 197

cũng chẳng còn gì. Mất chức, mất Đảng, ra dân, cho dù có thu được một
mớ tiền của dưỡng già thì cũng coi như con người đã bỏ đi. Bởi khi toàn bộ
cuộc sống của một người dựa hết trên quyền lực, thì khi quyền lực mất, anh
ta chỉ còn là một con số không vô nghĩa.

Ông Quang tiêu, thì Minh không còn động lực để có thể chấp nhận

những sự trả giá phiền toái nếu dứt bỏ vợ con, mong tìm đường sống với
Hằng. Một việc mà giờ đây đã trở thành bỏ mồi bắt bóng. Một cô vợ trẻ
đẹp không bao giờ là mục tiêu của Minh. Nếu muốn như vậy, anh đã chẳng
bao giờ đeo đuổi theo Cúc.

Suốt buổi chiều, ở nhà, Minh cứ ngồi thừ người nơi chiếc bàn làm việc.

Cúc đi qua đi lại, nói khích:

− Coi bộ nhà thơ hôm nay tịt ngòi rồi, phải không ? Ông làm thơ không

ra thì làm ơn đi giặt quần áo giùm tôi, để dồn đống nhiều quá rồi kìa.

Đó là loại việc nhà mà Minh được phân công. Anh rất bất mãn, nhưng

không thể không nhận. Nhà chỉ có hai vợ chồng, đều phải đi làm, việc nhà
không chia ra thì không làm xuể. Ở khu tập thể này, còn có những ông
chồng phải đi chợ, nấu cơm và làm đủ thứ việc nội trợ khác, trở thành
những tấm gương để Minh hằng ngày cứ bị vợ chì chiết bắt noi theo.
Những công việc nhà, vô danh mà bất tận, nuốt hết thời gian ngắn ngủi của
cuộc sống, và như dòng nước, liên miên bào hết mọi năng lực sáng tạo và
thậm chí cả ý chí tiến thủ của từng con người, biến họ trở nên tủn mủn, cùi
đày, tầm thường dần trong tù ngục gia đình.

Mặc kệ cho Cúc nói, Minh cứ ngồi nghĩ lan man. Chắc là mình phải

chấm dứt với Hằng thôi. Kéo dài rồi cũng chẳng có ích lợi gì. Đúng rồi.
Phải chấm dứt với Hằng thôi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.