VĨNH BIỆT MÙA HÈ - Trang 215

Đúng là Long đã ra khỏi nhà từ chiều, trong túi có món quà nhỏ cho Hạ:

một cây bút thật xinh xắn mà Long đã lang thang suốt cả buổi sáng Chủ
nhật vừa qua mới chọn được. “Với cây bút này, Hạ sẽ thi đậu 1001 cuộc thi
sắp tới”.

Long nắn nót ghi như vậy vào một mảnh giấy nhỏ. Trên cây bút, Long

còn cho khắc mấy chữ Hoàng Lê Thúy Hạ thật mảnh, dưới là ngày sinh
nhật năm nay. Để mỗi lần cầm bút, Hạ sẽ nghĩ đến mình.

Vừa ra khỏi hẻm, Long chợt nghe tiếng gọi tên mình. Dừng xe quay lại

nhìn, anh giật mình nhận ra bà Nga, mẹ của Hạ, đang thò đầu ra khỏi cửa
một chiếc xe hơi, rối rít vẫy anh. Long bối rối dắt xe đến, gật đầu chào. Lần
đầu tiên, Long thấy bà Nga cười với mình.

− Cháu Long, bác có chuyện muốn nói riêng với cháu. Bác cháu mình

đi lại quán nước nào gần đây nhé. Một chút thôi.

Long vừa đạp theo chiếc xe chầm chậm lăn bánh phía trưđc, vừa băn

khoăn không hiểu mẹ Hạ có việc gì muốn tìm mình trong chính buổi chiều
nay. Anh linh cảm điều sắp xảy ra sẽ không tốt đẹp, và có liên quan đến anh
và Hạ. Bởi nếu không, không khi nào mẹ Hạ lại đi tìm anh có lính chất
riêng rẽ như thế này. Muốn gì, bà chỉ việc bảo Hạ gọi anh đến.

Họ vào một quán cà phê khá vắng vè gần đó. Bà Nga vào đề khá dễ

dàng:

− Từ lâu, bác đã muốn nói chuyện với cháu về Hạ, nhưng cứ chần chừ

mãi. Cũng khá tế nhị, nhưng không thể không nói. Theo bác biết, cháu và
Hạ rất mến nhau. Bạn học cùng lớp, mến nhau là tốt. Nhưng nếu không giữ
được cho nhau một giới hạn nào đó thì thật không hay ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.