VĨNH BIỆT MÙA HÈ - Trang 216

Chàng trai mười tám tuổi tái mét mặt trước người đàn bà dư thừa kinh

nghiệm trong những cuộc đấu tranh bằng ngôn từ, ngay từ phút đầu đã biết
cách đưa đối phương vào thế bị động. Chính những trang nhật ký của Hạ -
mà bà Nga đã lén vào phòng con lục soát và đọc trộm được - đã khiến bà
không thể không ra tay. Biết rằng ngăn cản Hạ là vô ích, thậm chí có thể có
tác dụng ngược, bà nghĩ mãi và cuối cùng quyết định tốt nhất là tấn công
Long, làm cho cậu bé tự ái và tự động rút lui. Còn không, cũng phải cho
cậu hiểu rằng sẽ không có một con đường nào để đến với Hạ. Đừng hòng,
chú bé ạ. Gối rơm thì hãy theo phận gối rơm.

Bà Nga bình tĩnh tiếp:

− Bác nói ngay cho cháu biết điều này. Cỡ của cháu không thể có gì với

con Hạ được đâu. Gia đình cháu và gia đình bác không cùng một hệ, cháu
hiểu chứ ? Nhà bác cả hai bên nội ngoại đều ba đời cách mạng nòi, còn nhà
cháu diện H.O. đang chờ, không sống ở nước ngoài thì khó lòng làm được
chuyện gì nên thân ở đất nước này. Bác nói thật, cháu đừng buồn, đó là vì
hoàn cảnh lịch sử, không thay đổi được đâu.

Bà Nga vừa nói vừa dò xét nét mặt của Long. Chỉ mong thằng bé này là

đứa biết tự ái. Những đứa con trai mới lớn, nhà nghèo, co tài, thường đều
có lòng tự ái rất cao. Phải tiếp tục tấn công nó bằng đủ đòn phép, phải cho
nó hiểu tới nơi tới chốn mới được. Thấy nét mặt Long đanh lại, hai bên thái
dương giật nhẹ, bà biết những câu nói đầu tiên của mình đã có hiệu quả.
Chỉ cần dấn thêm một chút nữa...

Bà thở dài sườn sượt:

− Gia đình bác đặt rất nhiều hi vọng vào Hạ. Nó đậu phổ thông xong,

nhất định bác phải lo được cho nó đi học ở nước ngoài. Dính dáng vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.