VĨNH BIỆT MÙA HÈ - Trang 233

lần nhận được thư, quà của bạn là Hằng xúc động đến mờ mắt. Rồi bao
nhiêu kỷ niệm lại tràn về, ngập ứ nỗi nhớ của cô. Cô len lén vào phòng,
nằm khóc một mình.

Đúng là chuyện của ba Hằng giờ tương đối đã ổn. Ông chỉ bị mất chức,

bị tù treo, và đang chờ hoặc nhận một công việc dạng chuyên viên, hoặc về
hưu non. Ông vẫn được ở lại căn nhà đó, và đã viết thư gọi Hằng về. Lá thư
rất ngắn nên Hằng đã thuộc nằm lòn:

Sao con lại đành bỏ ba trong những giờ phút khó khăn nhất của đời ba ?

Không có con thì ba còn sống làm gì nữa ? Cuộc đời ba coi như đã mất
trắng rồi. Làm lại từ đầu ở lứa tuổi này, làm sao ba có thể ?

Về với ba đi con. Giờ, ba chỉ còn có mỗi mình con là niềm an ủi duy nhất

mà thôi. Về đi, rồi cha con mình sẽ tìm cách bắt đầu lại. Có con, ba sẽ
chưa tuyệt vọng đâu...

Đúng là mọi chuyện khủng khiếp nhất rồi cũng sẽ qua. Thời gian sẽ xóa

nhòa tất cả. Giờ thì trong Hằng chỉ còn lại một nỗi buồn man mác. Ở lứa
tuổi của ba Hằng, đúng là khó có thể làm lại từ đầu, nhưng ngay cả với
chính cô, có những điều tốt đẹp đã mất hẳn không thể nào tìm lại được.
Phải chi cô sớm hiểu rằng rồi tất cả sẽ qua khi gặp nghịch cảnh, tốt nhất
hãy bình tĩnh chờ nó tan đi. Nhưng đó chỉ là cảm nhận khi cơn bão đã lướt
qua, còn khi người ta đang đứng giữa trung tâm của nó, dễ gì không bị nó
cuốn đi và vùi dập tả tơi ?

Mẹ của Hằng, bà Hải Đường, thì đã xong thủ tục ly dị với ông Quang.

Hằng biết điều đó qua một lá thư của Hạ. Còn mẹ. không hiểu sao bà cũng
biết được địa chỉ của Hằng, và viết cho cô chỉ một dòng thư duy nhất:

Con hãy tha thứ cho mẹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.