VĨNH BIỆT MÙA HÈ - Trang 235

− Hằng sợ mất uy tín của anh à ? Có đâu mà mất ! Đùa vậy thôi chứ

anh ở đơn vị này từ ngày đầu thành lập đến giờ. Anh sống như thế nào mọi
người đều biết quá rồi, không ai hiểu sai về anh đâu. Đừng sợ.

Giờ thì Hằng đã biết Hùng là Phó giám đốc nông trường, phụ trách công

tác chính trị và tuyên huấn, kiêm thêm nhiệm vụ trưởng ban giám hiệu
trường giáo dục lao động công nông nghiệp nằm trong nông trường. Chính
ngôi trường này mới thu hút nhiều nhất thời gian của Hùng. Học viên của
nó là những thanh niên bụi đời, du đãng, có cả dân xì-ke, gái giang hồ...,
tức những đối tượng tệ nạn xã hội, được các địa phương gom đưa lên đây.
Những người mà Hằng mới gặp đã thấy sợ chết khiếp. Cô ngạc nhiên khi đi
với Hùng, thấy anh biết tên từng người và tiếp xúc với họ rất thân tình. Họ
cũng tỏ ra rất quí trọng anh. Có người thuộc loại lừng lẫy, đã từng đi qua
nhiều trường trại, vậy mà đến tay anh, cũng chuyển hóa được. Có người bỏ
trốn khỏi trường, bị bắt lại, anh mời vào phòng nói chuyện khi đi ra hai mắt
đỏ hoe, từ đó trở nên thay đổi hẳn... Hằng hỏi Hùng:

− Anh làm sao mà được họ thương quá vậy ?

Hùng cười:

− Mình cứ thương ai thật tình thì ít nhất cũng được một điều là người ta

không thể ghét mình. Còn nếu cuộc đời người ta chưa hề được hưởng tình
thương thì chắc chắc người ta sẽ biết quí tình thương của mình. Anh ở
thanh niên xung phong mười mấy năm mà chưa muốn chuyển cũng vì số
anh em này. Đời họ sao khổ quá ! Cực cách mấy đi nữa, mình vẫn sung
sướng hơn họ nhiều. Anh muốn làm một điều gì đó cho họ. Họ đáng
thương lắm, Hằng à. Hằng ráng giúp anh dạy học cho họ. Đừng nghĩ việc
làm của mình là vô ích. Trong cuộc đấu tranh để giành giật lại từng con
người, không một hành động thiện ý nào là vô ích cả đâu ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.