VĨNH BIỆT MÙA HÈ - Trang 237

lập luận “có tài, có tật”, nhưng anh thấy, nếu phải yêu cầu điều gì ở nhà
văn, thì ngoài tài năng, chỉ nên đòi hỏi ở họ một tấm lòng nhân ái và không
có thói sống giả dối.

− Anh có những cái ấy không ? - Hằng cười, hỏi.

Hùng thản nhiên lắc đầu:

− Anh đâu phải là nhà văn, nhà thơ. Anh chỉ là dân nghiệp dư thôi. Làm

thơ cho vui vậy mà. Đi vào thế giới của các ông ấy, phức tạp lắm !

Hằng cũng thường kể Hùng nghe về nhóm bạn của mình. Chưa từng

được gặp Hân, Hoa, nhưng Hùng đã nhận định:

− Hoa rồi sẽ là người hạnh phúc nhất trong bốn cô. Hân cũng sẽ có một

cuộc đời êm ái, suông sẻ. Chỉ có Hạ và Hằng là sẽ gặp nhiều rối rắm.

− Anh học coi bói ở đâu vậy ? - Hằng châm chọc.

− Đâu có. Tư duy một chút thôi. Hạ thích viết văn, đầu óc ít nhiều có

phần lãng mạn. Người nào ưa bay bổng trên mây thì có ngày sẽ đau khổ vì
sụp ổ gà dưới đất. Vậy thôi.

− Còn em ? - Hằng tò mò nhìn Hùng.

Hùng nhìn đăm đăm vào mặt Hằng rồi thở dài:

− Em hả ? Em đã tin tưởng quá nhiều về cuộc đời và con người.

Rồi Hùng cười nhẹ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.