VĨNH BIỆT MÙA HÈ - Trang 234

Hằng đã bực bội vò nát lá thư. Nếu mẹ làm chuyện mà mình cho là đúng,

thì tại sao lại cứ xin tha thứ ? Còn nếu chuyện mẹ đang làm là sai, tại sao
vẫn cứ làm ? Thật chẳng hiểu nổi mẹ. Nếu thật sự trên đời này chỉ có mỗi
mình chú Đăng là có thể đem lại hạnh phúc cho mẹ, thì những gì mẹ đã
làm, con không phiền trách nữa. Dẫu sao thì mẹ cũng đã đạt được điều
mong muốn. Còn con, chỉ một người như vậy cũng không mong gì có
được...

Người duy nhất mà Hằng không nhận được một thông tin nào, chính là

Minh. Bạn bè viết cho cô như có dặn nhau sao không biết, mà chẳng hề có
một dòng dành cho anh. Ngay cả trong những tờ báo Hoa gởi cho Hằng,
thỉnh thoảng lại có một trang bị xé mất. Dần dần, Hằng hiểu đó là những
trang có đăng thơ của Minh. Anh vẫn tiếp tục làm thơ, vẫn khỏe mạnh, bình
thường, như thể cuộc đời anh chưa hề có lúc đi qua một cô Hằng ngu ngơ
ngốc nghếch, một cô Hằng mà anh từng ca tụng là “thiên thần nhỏ của
anh”, “ngôi sao sáng dẫn đường anh đi”, và “anh không thể sống nếu thiếu
em”... Vị đắng của tình yêu trở nên không chịu đựng nổi. Minh không viết,
dù chỉ một dòng thư cho Hằng. Hằng có cảm tưởng với anh, có lẽ cô đã
chết mất xác ở tận đâu đâu rồi. Có lẽ, khi cô lẳng lặng biến mất sau cái đêm
điện thoại đến xin gặp mà không được, anh đã xoa tay, thở phào. Một con
người như vậy mà đã có lúc cô muốn sống, và muốn chết, với anh !

Đoàn Hùng vẫn tiếp tục dành cho Hằng một sự chăm sóc chu đáo. Thái

độ của anh hết sức tự nhiên, công khai. Hùng giới thiệu với mọi người
Hằng là một cô bạn nhỏ, vì gia đình có nhiêu chuyện buồn nên muốn lên
đây ở tạm một thời gian. Coi như cô là khách riêng của anh. Hằng lo ngại
hỏi liệu chuyện đó có gây ảnh hưởng gì tới uy tín của Hùng hay không, thì
anh cười:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.