VĨNH BIỆT MÙA HÈ - Trang 256

Hùng cười:

− Có gì đâu ! Đừng bao giờ nghĩ tới chuyện ơn nghĩa với anh, nghe

chưa cô bé ?

Anh lại bước đi, cái dáng hơi khòm giờ đã trở nên quen thuộc. Tướng

anh là tướng cực, suốt dời làm culi cho người ta. Anh đã từng nói đùa với
Hằng như vậy. Rồi cười. Anh có một nụ cười rất hiền lành. Trên bàn anh,
có tấm ảnh một cô gái cũng có nụ cười hiền lành như vậy. Hôm Hằng mới
nhìn thấy tấm ảnh lần đầu, anh nói ngay: “Châu đó !”. Không hiểu sao
Hằng cứ thấy cô Châu có nét gì đó rất quen thuộc. Như đã gặp ở đâu đó
mấy lần rồi. Cô cứ theo bắt anh kể thêm cho cô nghe về Châu, nhưng anh
lắc đầu: “Thôi, anh kể hết rồi. Chuyện chỉ vậy thôi”.

Chỉ vậy thôi, mà anh vẫn không hề quên chị ấy. Nói mãi, anh mới đưa

cho Hằng xem tập thơ chép tay của anh, cả trăm bài. Hằng đọc thấy lúc nào
cũng có chị ấy bên trong những dòng thơ. Cô nhớ lại đêm thơ ngày nào ở
Đầm Sen.. Không, đây mới chính là thơ tình. Những bài thơ của Minh so
với tập thơ này, chỉ là những tờ giấy hàng mã không hơn không kém.

Có một bài thơ lẻ loi, có cái tựa khá kỳ lạ “Không phải Châu”, chỉ có

bốn câu, được viết rất tháu, nhưng Hằng lại rất thích:

Một phương nao chàng tả tơi, rách nát

Xin cho em theo làm kẻ đồng hành

Em vá đời chàng bằng lời ca tiếng hát

Chàng vá đời em bằng tình yêu mong manh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.