VĨNH BIỆT TUGUMI - Trang 109

hết hộ tôi tất cả bằng thứ ánh sáng mạnh mẽ đó. Nếu nó cười nhạo và chế
giễu bộ mặt buồn rầu của tôi và Yoko…Tôi vừa nhìn qua cửa sổ dáng Yoko
nhỏ bé cứ vẫy tay mãi đang xa dần vừa nghĩ đó là cái mà mình hằng mong
ước.
Tokyo mưa.
Xuống sân ga gần nhà, tất cả mọi thứ hiện lên trông thật kì lạ, do khác biệt
thời tiết ư, do ớn lạnh ư, do đám đông ư?
Chắc chắn, có lẽ là do cảm giác.
Dù nói là đã trở về nhưng tất cả đều xa xôi như 1 quang cảnh nào đó ta đã
gặp trong mơ. 1 tháng hít thở căng đầy gió biển và tha hồ chạy nhảy, cơ thể
tôi tràn đầy sức khỏe.
Nhìn màu xám xịt của dãy phố trong khói mưa mịt mùng, vừa lách ra khỏi
cửa soát vé nhà ga, tôi vẩn vơ nghĩ: “Cuộc sống thực sự của ta bắt đầu từ
đây”
Tôi loạng quạng với đống hành lí trong đám đông, vừa xuống cầu thang đã
thấy mẹ đang đứng đó.
- Ôi, mẹ.
Tôi ngạc nhiên lao đến. Mẹ đặt cái giỏ mua hàng xuống, mỉm cười.
- Đi mua đồ xong , mẹ đến đón con đấy. Lại kô mang ô chứ gì?
- Vâng.
- Về cùng nhé.
Khi sánh vai đi bên nhau, tôi hiểu rằng sự hiện diện của mẹ đã từng bước 1
đẩy tôi về với thực tại.
- vui kô?
- Vui ạ.
- Đen nhẻm rồi còn gì, Maria.
- Vâng, ngày nào cũng nắng cả mà.
- Tugumi nghe nói là có bạn trai à? Bố ngạc nhiên lắm đấy!
- Vâng, đi chơi với nhau suốt hè, thân thiết lắm.
- Tugumi nó lại vào viện à? Vừa mới ổn định thì…
- Có vẻ là do thời tiết mùa hè.
Trong mưa, chui vào trong 1 chiếc ô, tiếng mẹ thật yên bình. Vừa ra khỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.