VĨNH BIỆT TUGUMI - Trang 113

đt reo…Giấc ngủ thì nông, chỉ có đêm là sâu. Trong giấc ngủ chập chờn,
trong giấc mơ kô liền mạch, tôi tiếp tục cảm thấy sự hiện diện của chiếc đt.
Đó là thứ cảm xúc lạnh lẽo, khó chịu như cục sắt bị gỉ sét, tồn tại trong
chính buổi tối đó.
Yoko và Tugumi xuất hiện suốt trong giấc mơ. Trong khuôn hình hỗn độn
đầy những mảnh vụn đó, mỗi khi nhìn thấy Tugumi, tôi lại cảm giác có 1
thứ gì đó thần thánh và 1 chút ngọt ngào. Tugumi mang vẻ mặt cáu kỉnh
mọi khi, đang nói chuyện vẻ hỗn hàn bên bờ biển hay tại nhà Yamamoto,
còn tôi ở bên cạnh Tugumi với tâm trạng bất an.. Vẫn như mọi khi tôi ở bên
cạnh Tugumi.
Nắng sớm chiếu thẳng vào mí mắt đang khép. Tôi thức dậy. Chuông đt đã
kô reo. Tugumi thế nào rồi nhỉ, vừa nghĩ, tôi vừa mở rèm cửa.
1 buổi sáng tuyệt đẹp.
Mùa thu đã thực sự tới. Bầu trời đâu đâu cũng tràn đầy những âm thanh
trong trẻo với màu xanh ngọc bích trải dài bất tận, cây lá rung xào xạc
chậm rãi trong làn gió thu xa xa. Mọi thứ lặng lẽ tràn ngập hương thu, tạo
nên 1 thế giới trong suốt kô tiếng động. Tôi có cảm giác dường như đã lâu
lắm rồi mới cảm nhận đc buổi sáng rực rỡ chói chang đến thế, đầu óc trống
rỗng, tôi ngắm nhìn quang cảnh trong chốc lát. Cảnh vật đẹp đẽ đến đau
lòng.
Kô biết mọi chuyện sẽ ra sao nhưng dù thế nào 2 mẹ con cũng sẽ đi tới đó,
chúng tôi đang ăn sáng thì có đt gọi đến.
Đó là dì Masako.
- sao rồi ạ?- tôi hỏi
Dì cười nói dường như rạng rỡ hơn 1 chút.
- Nó à?
- Kô sao chứ ạ?- tôi hỏi
- À, nó đã phục hồi như chẳng có gì rồi, có vẻ nhà dì đã trầm trọng hóa sự
việc.- dì đáp.
1 tâm trạng như thể sức mạnh của toàn cơ thể tôi vừa thoát ra ngoài.
- Từ khoảng chiều qua, bệnh tình của Tugumi đột nhiên trở nặng, chuyện
đó lâu lắm mới xảy ra nên cả nhà đều hốt hoảng. Bác sĩ cũng dốc hết sức vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.