VĨNH BIỆT TUGUMI - Trang 116

đầu đuôi gì cả.
Đúng là Tugumi cứ tự ý làm mọi việc. Chắc hẳn bây giờ Tugumi đang đi
vung vẩy trong hành lang, về phòng bệnh rồi. Cái cơ thể bé nhỏ đó ưỡn
ngực dương dương như thể là 1 ông vua vậy.
Tôi cười khổ sở, nói : “Alo?”
- Maria đấy à?- Kyoichi cười
- Nghe nói bệnh tình của Tugumi nguy kịch lắm phải kô? – Tôi hỏi.
- ừ, bây giờ trông có vẻ cũng khỏe lên nhiều rồi. Có lúc còn cấm vào thăm
nữa nhưng lúc đó thì nguy kịch nữa. Tớ cũng hoảng ghê. – Kyoichi nói.
- cho mình gửi lời hỏi thăm nhé…. Này, nếu Tugumi chuyển vào núi ở thì 2
người tự nhiên chia tay nhau à, Kyoichi có nghĩ vậy kô? - Tôi buột miệng
hỏi.
- ừm, sau này sẽ thế nào, nếu kô thử xa nhau thì kô biết đc, nhưng chắc là
sẽ khó gặp 1 cô gái mãnh liệt như thế. Cô gái đó đc lắm chứ, 1 kiệt tác
tuyệt vời đấy. Mùa hè này có lẽ sẽ là mùa hè kô thể quên đc. Dù có chia tay
nhau thì những chuyện đã xảy ra cũng sẽ khắc sâu mãi mãi trong tim tôi.
Thực sự là như vậy đấy. – Kyoichi bình thản nói.- Lần tới, thay cho nhà
Yamamoto, khách sạn nhà mình sẽ luôn ở đấy. Mọi người đến lúc nào cũng
được mà.
- Vậy thì, chúng mình sẽ tiếp tục gắn kết với nhau ở 1 nơi nào đó như trong
mùa hè này nhỉ.
Kyoichi cười.
- Ồ, Yoko đã bước qua cửa ra vào rồi kìa. Tay cầm hoa bách hợp, đang xin
lỗi 1 bệnh nhân vì va phải người đó ở góc hành lang… Đến rồi, đến rồi.
Vậy tớ chuyển máy nhé!
Vừa trả lời Yoko đang cầm đt : “ Alo, ai đấy ạ?” tôi vừa thầm nhủ cứ như là
đang diễu hành vậy. Mọi người cứ lần lượt đến. Tôi ngồi trên ghế, vừa nhìn
bầu trời phía ngoài khung cửa sổ vừa nói chuyện qua đt với Yoko. Ánh
nắng chiều đổ xuống, chiếu vào căn phòng thành 1 hình vuông, tôi có cảm
giác trong bản thân đang tràn ngập 1 quyết tâm lặng lẽ kô rõ lí do, cũng kô
có hình dạng rõ rệt. Từ bây giờ và ở đây, tôi sẽ bắt đầu sống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.