VĨNH BIỆT TUGUMI - Trang 119

dưa muối mà mẹ mang tới! Maria chắc buồn cười lắm nhỉ?
Cho đến giờ, mình đã trải nghiệm những gì rồi nhỉ, cho dù đâu đó trong
tim đã từng tràn đầy sinh lực nhưng bây giờ, trong kho chẳng còn gì. Thực
sự đang thở ra những âm thanh yếu ớt.
Tớ còn ghét đêm tối nữa.
Khi đèn tắt, phòng bệnh này chìm vào 1 bóng tối khổng lồ, chẳng biết làm
gì cả. Đến mức có thể phát khóc lên đc. Khóc thì mệt nên đành phải chịu
đựng bóng tối. Tớ viết lá thư này với 1 cái đèn nhỏ xíu. Cảm giác mụ mị,
lúc tỉnh lúc mê. Nếu tôi tệ hơn 1 cút là sẽ đi ngay. Tớ sẽ trở thành 1 cái xác
chết vô vị còn những kẻ ngu ngốc thì òa lên khóc.
Hàng sáng, bà y tá xấu xí đến mở rèm cửa.
Phải thức dậy thì thật khó chịu, miệng khô khốc., đầu đau và nặng trình
trịch, người như 1 cái xác ướp khô rang vì nóng. Hôm nào kô may thì ngay
lập tức phải truyền dịch, thật kinh khủng.
Nhưng cứ mở rèm cửa thì nắng với gió biển lại tràn vào. Khi vẫn còn đang
mắt nhắm mắt mở, trong mí mắt chói sáng, tớ chập chờn mơ thấy cảnh con
chó đang đi dạo.
Cuộc sống của tớ đã thật hoài phí. Nếu nói đến việc tốt thì chỉ nghĩ đc đến
chừng đó thôi
Dù sao đi nữa, có thể chết tại thị trấn này cũng đã là 1 niềm vui rồi.
Cậu bảo trọng nhé!

Tugumi.Y”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.