VĨNH BIỆT TUGUMI - Trang 37

- -Thế à, tao nghĩ là bà già tao sẽ chính thức nói chuyện với mẹ mày sau
nhưng mà, hình như màu xuân sang năm nhà tao sẽ đóng cửa nhà nghỉ.
- -Cái gì, sẽ kô còn nhà nghỉ nữa à?- tôi ngạc nhiên hỏi.
- -Đúng thế, đúng thế. Chẳng hiểu bố tao đang nghĩ gì nữa, hình như là
khách sạn mini. Nghe nói là cùng kinh doanh với ông bạn có đất. Ông ấy
bảo đấy là mơ ước của ông ấy,tao buồn cười quá. Thật viển vông. Lại còn
nói sẽ để cho Yoko thừa kế nữa. Chuyện là thế đấy.
- -Tugumi cũng đi à?
- -Tao định sẽ chết ở biển hoặc ở núi.
Tugumi nói vẻ thực sự bất cần.
- -Thế à, buồn quá, ngừng kinh doanh nhà nghỉ Yamamoto.
Tôi thất vọng nói. Tôi luôn tin rằng những con người ấy sẽ vẫn mãi sống
như thế ở cái thị trấn đó.
- -À, dù thế nào thì nghỉ hè mày cũng có chút thời gian rảnh rỗi chứ? Về
đây chơi đi. Mày có thể ở trong phòng dành cho khách, bà già nói là sẽ thết
đãi mày món sashimi đấy.(món gỏi cá sống)
- -Ừ, tao sẽ về. Tất nhiên rồi.
Tôi có cảm giác trong mắt mình, phong cảnh thị trấn và cảnh bên trong nhà
Yamamoto lướt nhanh như 1 đoạn phim màu tám ly cũ kĩ. Trong căn phòng
nhỏ quen thuộc đó, cũng hiện lên cánh tay mảnh mai của Tugumi đang
nằm, tay cầm ống nghe điện thoại.
- -Thế quyết định rồi nhé. Tao sẽ đợi mày đấy. Ấy,bà già bảo muốn nói
chuyện với mẹ mày, bà đã lên cầu thang rồi, mày gọi mẹ đi.- Tugumi gấp
gáp nói nên tôi trả lời: “Ừ, tao sẽ chuyển máy,” rồi gọi mẹ.
Tôi đã hướng tới mùa hè cuối cùng ở nhà Yamamoto như thế đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.