Banana Yoshimoto
Vĩnh biệt Tugumi
Chương 3
Người lạ
Tại sao thế?
Từ xưa, mỗi khi tàu tiến lại gần cảng, tôi luôn có thoáng chút tâm trạng của
1 người lạ.
Tôi sống ở thị trấn này, lên tàu thủy, xa rời nơi đây 1 thời gian ngắn rồi lại
quay về bằng tàu thủy, ngay cả những lúc như thế cũng vậy. Không hiểu
sao tôi luôn có dự cảm rằng tôi đến đây từ 1 nơi khác và chắc chắn 1 lúc
nào đó sẽ rời xa bến cảng này.
Có lẽ vì khi từ biển nhìn vào 1 bến cảng thấp thoáng phía xa, tôi hiểu rõ
rằng con người dù ở đâu hay khi nào thì cũng chỉ là 1 người lạ.
Trời đã về chiều.
Những con sóng dập dờn, lấp lóa trong nắng chiều, ở phía bên kia của bầu
trời màu da cam là 1 bến thuyền nhỏ nhoi, nhạt nhòa như lớp kô khí nóng
đang bốc lên. Từ chiếc loa cũ kĩ vang lên đoạn nhạc báo hiệu tàu cập cảng,
người thuyền trưởng thong báo tên thị trấn quê hương. Bên ngoài trời vẫn
còn rất nóng nhưng trong tàu vẫn bật điều hòa quá thấp nên khá lạnh.
Từ lúc đi Shinkansen( tàu siêu tốc có tốc độ trên 200km/h) đến khi chuyển
sang tàu thủy cao tốc, tôi cứ thấy nôn nao nhưng sau khi bị chao đảo bởi
những đợt sóng, rồi ngủ gà ngủ gật, tôi thấy lòng tĩnh lặng. Vẫn uể oải sau
khi tỉnh giấc, tôi nhỏm dậy, qua cửa sổ tàu thủy mờ mịt bởi sóng, ngắm
nhìn bờ biển thân thương xa xa đang gần lại như bắt khuôn hình cho 1 cảnh
quay.
Còi tàu vang lên, con tàu lượn 1 đường cong vòng vào mỏm đê. Tôi nhìn
thấy Tugumi trong bộ váy trắng, khoanh tay trước ngực, đứng dựa vào tấm
biển có chữ Welcome dựng trên bến cảng.
Tàu chậm rãi tiến vào, rung mạnh rồi dừng lại. Một thuyền viên ném sợi
dây chão, chiếc ván cầu được bắc qua. Trong ánh nắng nhạt nhòa lúc chiều
tà, hành khách lần lượt đi xuống. Tôi cũng đứng lên, cầm hành lý, xếp hàng