VĨNH BIỆT TUGUMI - Trang 39

xuống tàu.
Vừa bước ra, kô khí bên ngoài phả hơi nóng ngột ngạt. Tugumi vội lại gần,
chẳng hỏi han câu gì, nhăn mặt càu nhàu: “muộn thế?”
“Chẳng thay đổi gì cả,” tôi nói
- Khát khô cổ rồi đây này.- Tugumi lại cau có nói rồi nhanh nhảu đi trước.
Tôi kô nói gi, chỉ cười khúc khích. Đúng là kiểu chào đón của Tugumi. Tôi
cảm thấy vừa vui, vừa buồn cười.
Nhà Yamamoto vẫn nguyên như cũ nên vừa nhìn thấy tôi đã có 1 cảm giác
kì lạ. Đó là cảm giác lạ lùng như đột nhiên gặp lại ngôi nhà cũ thường xuất
hiện trong những giấc mơ xưa.
Dù vậy, ngay khi Tugumi gào lên ở cửa chính đang mở, màu sắc thực tại đã
quay trở lại.
- Ôi, cái kẻ ăn nhờ ở đậu lại đến đây này!
Đằng sau nhà, Pochi sủa váng lên. Từ trong nhà, dì Masako tươi cười bước
ra mắng Tugumi: “nói năng kiểu gì thế?”. Yoko cũng ló mặt ra, nhoẻn cười
: “Chào Maria, lâu lắm rồi nhỉ.” Tất cả đột ngột trở lại như cũ, lòng tôi xúc
động khôn tả.
Rất nhiều xăng đan đi biển xếp trước cửa ra vào cho thấy sự kinh doanh
phát đạt của mùa hè cuối cùng. Ngay khi hít ngửi mùi của ngôi nhà, tôi nhớ
lại nhịp sống nơi đây.
- Dì ơi, cháu giúp 1 tay nhé?- tôi hỏi
- Kô sao đâu, cháu ra đằng sau uống trà với Yoko đi.- Dì trả lời rồi lại chạy
vào trong bếp nơi phát ra những âm thanh hối hả.
Theo thời gian biểu của gia đình Yamamoto, bây giờ vừa đúng giờ nấu cơm
trước khi Yoko đi làm thêm. Đây là khoảng thời gian bận rộn nhất trong
ngày, cả dì và chú đêu tất bật chuẩn bị bữa chiều. Ngày lại ngày cứ đều đặn
diễn ra như thế.
Trong nhà, quả nhiên Yoko đang ăn cơm nắm. Yoko đặt lên bàn chiếc cốc
tôi vẫn thường hay dùng, rót trà, đưa cho tôi.
- Cậu uống trà đi.
Mỉm cười rạng rỡ, Yoko hỏi:
- Maria ăn cơm nắm kô?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.