VĨNH BIỆT TUGUMI - Trang 49

như mọi khi. Chúng tôi có cảm giác kì lạ; như thể mình đang đến 1 nơi
hoàn toàn khác với ngày thường. Yoko đột nhiên nói.
- A; mình tình cờ gặp cô em gái thật rồi.
Vừa nghĩ phải chăng dó là sự tiếp ục chơi trò trong chương trình TV thì tôi
cũng phát hiện ra điều đó. Ở rìa của con đường cạnh biển; Tugumi cũng
đang cúi xuống ngắm biển.
- Các ngươi đấy à.
Tugumi nói với vẻ bí mật bất thường như thể chuyện đương nhiên. Như là
nó ở đây để đợi chúng tôi. Rồi nó đứng bật dậy xoay lưng lại với màn đêm.
- Tugumi đi chân đất à?
Yoko nói và cởi phăng đôi tất của mình đưa cho Tugumi. Tugumi đáp ừ hữ
rồi cầm ở tay; hờ hững xỏ ngay vào bàn chân gầy guộc của mình và bắt đầu
bước đi dưới ánh trăng.
- Chúng ta đi 1 vòng quanh cảng rồi về nhé.
Yoko nói.
- Hay đấy; thế thì bọn mình mua Cocacola uống rồi quay lại nhé.- tôi đáp.
Ngay lập tức Tugumi nói.
- Bọn mày; nếu cứ tự ý như thế thì…
- Thì sao; Tugumi sẽ làm gì?- Toi hỏi.
Tugumi kô nhìn tôi; rành rọt nói.
- Tao đi bộ.
- Đến tận đâu?
- Đến bãi biển phía bên kia; leo qua núi.
- Kô nguy hiểm sao?- Yoko nói.- Nhưng mà chị cũng muốn thử 1 chút.
Con đường núi kô 1 bóng người tối đen như trong hang động. Ánh trăng lờ
mờ trên vách đá cao và bước chân cũng mơ hồ. Trong khung cảnh đó; tôi
và Yoko nắm tay nhau; đi như thể lần mò. Tugumi đi ngang với chúng tôi;
1 mình bước phăm phăm. Tôi vẫn nhớ dáng đi đó rất vững chãi; kô có vẻ gì
là đang đi bộ trong màn đêm. Màn đêm đáng sợ.
Mặc dù ban đầu vì chương trình TV đã hết nên buồn mà ra ngoài đi dạo
nhưng lúc này; chúng tôi đã hoàn toàn quên mất điều đó; hồi hộp đi bộ trên
ngọn đèo đêm với những lùm cây lay động xào xạc trong gió. Khi bước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.