VĨNH BIỆT TUGUMI - Trang 69

to lớn của bố nắm chặt tay tôi kô rời khi tôi than thở nóng bức, nhớ cảnh 3
người cùng đi bộ lúc hoàng hôn.
Bao giờ cũng thế, đúng lúc đó Yoko đến gọi rồi chúng tôi cùng nhau ra
công viên tập thể dục theo đài trong buổi sáng vẫn còn mát mẻ.
Khi tôi chăm chú dõi theo bố đang biến mất dần trong những con sóng phía
xa, đột nhiên cái cảm giác lúc sáng sớm như thế hiện lên 1 cách sống động.
Đến bãi biển, ngay sau khi thay quần áo xong, bố kô thể chờ được, hét to:
“Maria, bố đi trước đây,” rồi chạy xuống biển. Nhìn thấy hình dáng cánh
tay của bố từ khuỷu tay xuống phía dưới rất giống mình, đột nhiên tôi sững
sờ. Vừa thoa kem chống nắng tôi vừa nghĩ quả nhiên cái người kô thể lẫn
vào đâu kia là bố tôi thật.
Mặt trời lên cao chói chang, làm trắng xóa tất cả mọi thứ trên bờ biển. Lao
xuống mặt biển kô hề gợn sóng như mặt hồ, bố hét lên “lạnh quá, lạnh quá”
như đứa trẻ rồi dần dần biến mất. Bố bơi ra ngoài xa như thể đang bị kéo
vào lòng biển. Một màu xanh quá đỗi bao la kô giới hạn đến nỗi 1 người sẽ
ngay lập tức bị nuốt vào trong khung cảnh đó. Tôi cũng đứng dậy nhảy
xuống biển đuổi theo bố. Tôi yêu khoảnh khắc khi mới nhảy xuống biển,
làn nước mát lạnh mơn man da thịt. Khi ngước mắt lên, tôi bị mê hoặc bởi
màu xanh của những dãy núi bao quanh biển cùng nền trời xanh. Có thể
nhìn thấy rõ màu xanh lá cây rất đậm của bờ biển.
Bố đã bơi khá xa ở phía trước. Tuy vẫn còn trẻ nhưng bố đã ở độ tuổi quá
đủ để có gia đình riêng. Mặc dù ở ngay gần, chỉ cách vài mét ở phía trước
nhưng cái đầu của bố khi bơi trông rất nhỏ, cứ lúc ẩn lúc hiện giữa những
con sóng xanh và những con sóng lấp lánh mặt trời ở phía xa đã khiến tôi
nghĩ như vậy. Một nỗi lo lắng vô cớ tràn ngập trong lòng tôi. Có lẽ là vì
nước lạnh, cũng có lẽ là do bơi ở nơi nước sâu kô chạm chân tới. Hoặc giả,
phải chăng những đám mây cứ thay đổi hình dạng sau mỗi lần chớp mắt và
ánh mặt trời đã làm cho những suy nghĩ đó len lỏi vào trong tâm trí tôi .Cứ
thế tôi lạc mất bố, lẫn vào trong những con sóng không quay trở lại và biến
mất… mà kô, kô phải vậy. Kô phải vấn đề vật lý như thế mà là vì tôi vẫn
thực sự kô hiểu rõ cuộc sống hiện tại ở Tokyo. Trong lòng biển như thế này,
trong làn nước với lá cờ đỏ ở phía xa căng lên trong gió, gia đình ở Tokyo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.