VĨNH BIỆT TUGUMI - Trang 78

sáng rực xếp dọc bờ cát. Mọi người chầm chậm chầm chậm đi trong mà
đêm như thể nuối tiếc mùa hè. Ở bất kì ngõ phố nào cũng đầy ắp người,
dường như trong tối hôm nay tất cả mọi người trong thị trấn đều đổ ra
ngoài đường.
Chúng tôi gặp 1 vài người bạn cũ.
Những người bạn thời tiểu học, cấp 2, cấp 3. Tất cả trông đều ra dáng
người lớn, dù giáp mặt nhau nhưng vẫn cảm thấy như người trong mơ, hiện
lên khi nhìn qua khe hở của kí ức hỗn loạn. Mỉm cười, nắm tay, nói vài lời
ngắn ngủi rồi đi qua nhau. Tiếng sáo, những chiếc quạt tròn, phong cảnh
lộng gió biển cứ chầm chậm phản chiếu trong đêm, trôi qua như những
chiếc đèn.
Nếu kô phải vào dịp lễ hội thì kô thể nhớ lại được kô khí của đêm lễ hội.
Dù chỉ thiếu đi 1 cái gì đó rất nhỏ nhặt thì cũng kô thể nhớ lại cái hình ảnh
toàn vẹn và “cái cảm giác này”. Giờ này năm sau tôi có lại đến đây kô?
Hay đang ở dưới bầu trời Tokyo, ngậm ngùi nhớ tới 1 lễ hôị kô vẹn tòan
trong lòng?
Vừa nhìn quanh những dãy quán đêm, tôi chợt nghĩ như thế.
Khi đứng trong hàng dài để viếng thăm tòa nhà chính điện, có một sự kiện
nhỏ đã xảy ra.
Tugumi khó chịu với việc xếp hàng, cứ chực nhảy ra còm tôi và Yoko một
mực thuyết phục.
- Dù thế nào cũng không được rời khỏi đây.
Tugumi buộc phải xếp hàng nhưng cứ luôn miệng càu nhàu những lời xấc
láo.
- Các người có thực sự tin thần thánh không hả? Có thực sự kông? Năm
nay mới thế chứ gì? Bỏ tiền vào đấy, chắp tay lạy, liệu có linh nghiệm
không?
Vào những lúc như thế, Kyoichy thường khẽ mỉm cười và im lặng, nhưng
cái im lặng đó rất tự nhiên, rất thực. Tugumi biết rất rõ nên tự tung tự tác
đến mức độ trước mặt cậu. Tugumi bao giờ cũng rất giỏi trong việc dẫn dụ
lôi kéo những người như thế, có lẽ bởi vì điều đó cực kì cần thiết đối với
nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.