VĨNH BIỆT TUGUMI - Trang 76

Vừa hỏi, Tugumi vừa lấy chân đá vào người tôi. Cực chẳng đã, tôi xoay
người lại, nhìn nó. Trông nó khỏe khoắn trong bộ pajama màu nước biển
sáng và tóc buộc lại.
- Có thật là mày bị sốt kô?- tôi hỏi
- Nhiệt độ như thế này, đối với tao là thường. Tugumi cười nói và siết chặt
bàn tay để bên ngoài chăn của tôi.
- Cũng gần bằng tao.
Khi sốt, tay của Tugumi thường nóng đến kinh ngạc nhưng quả nhiên, lần
này tôi kô cảm thấy thế.
- Tugumi quen với sốt rồi nhỉ!
Phải chăng nó lúc nào cũng sống trong trạng thái như thế này, tôi chợt nghĩ
rồi cảm thấy thương thương. Khi sốt, thế giới hiện lên mạnh mẽ. Cơ thể
càng nặng thì tâm hồn càng bay bổng nhẹ nhàng và cứ tập trung nghĩ đi
nghĩ lại những điều ngày thường kô nghĩ đến.
- Ừ. Nhưng vì tao thể lực kém nên kiệt sức ngay.
Tugumi nói, đầu nghiêng nghiêng bên chỗ chiếc gối của tôi.
- Dường như mày có sức mạnh tinh thần nhiều hơn người bình thường nhỉ!-
tôi cười
- Mày muốn nói tao sống chỉ bằng sức mạnh tinh thần chứ gì?- Tugumi
cũng cười theo.
Vào mùa hè năm đó, Tugumi đẹp tuyệt vời. Kô biết bao lần được người ta
kinh ngạc, ngưỡng mộ. Hơn thế, gương mặt cười vui vẻ trông cao quý,
thanh khiết như thể làn mây mờ trên đỉnh núi.
- Những lúc sốt ấy mà, trông mọi thứ sẽ rất lạ phải kô? Vui lắm đấy.
Tugumi dịu dàng lạ lùng, nheo mắt nói với tôi. Dáng điệu đó giống như 1
con thú nhỏ bé vui mừng vì tìm được bạn.
- Ừ, cái gì trông cũng tươi mới.- tôi nói
- Nếu hay sốt như tao thì có lẽ sẽ phải đi đi về về suốt giữa cảnh tượng đó
với hiện thực. Chẳng thể biết đâu là thế giới thực và rồi đời người sẽ trôi
qua hơi bị nhanh đấy.
- Thế nên mày lúc nào cũng ngà ngà như say rượu đúng kô?
- Đúng thế.- Tugumi cười, đứng dậy rồi đột ngột ra khỏi phòng. Bóng dáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.