Dưới đài, mặc dù phần lớn người đều cười trên sự đau khổ của người
khác, như cũng có một số người không đành lòng.
Liêu gia quá mức bá đạo.
Trên Phong Vân Đài, chỉ cần không giết người, không có bất kỳ quy tắc
nào khác.
Chẳng lẽ chỉ cho phép con trai ngươi đánh tàn phế Lý Phù Trần, cũng
không cho Lý Phù Trần đánh thương con trai ngươi, nào có loại đạo lý như
thế.
Huống chi, trước đó Lý Phù Trần đã bỏ qua cho con trai ngươi một lần,
bây giờ có kết quả này, là hắn tự gánh chịu.
Đáng tiếc, Liêu Thiên Vân nghe được tiếng lòng của những người này,
cho dù nghe được cũng khịt mũi coi thường.
Liêu gia của hắn là thế gia cổ xưa của Thương Lan Vực, đệ tử của gia
tộc há là loại rác rưỡi như Lý Phù Trần có thể so sánh.
Mắt thấy Lý Phù Trần sắp trở thành phế nhân.
- Liêu Thiên Vân, dừng tay.
Một âm thành già nua hữu lực vang lên, không biết từ nơi nào hạ xuống,
sau đó, một bức tường khí xuất hiện chắn trước người Lý Phù Trần.
Liêu Thiên Vân phát ra năm đạo kình khí, như đá chìm đáy biển, biến
mất không dấu vết.
Không ổn.
Là Nội Tông Đại trưởng lão!