VINH QUANG VÔ ÍCH - Trang 31

3

Tiếp đến cái thời kỳ con người được sống yên tĩnh hơn. Tất cả

những gì là dấu vết của chết chóc, của tai nạn, của nghĩa vụ quân sự mệt lả
người, đã lùi mãi đằng sau. Những cánh tay đi tìm lấy việc làm. Những
cánh tay đó đi đào đất, xây dựng nhà mới, buộc ngựa kéo xe. Làm việc, làm
việc! Làm việc! Xây dựng lấy hạnh phúc cùa mình. Sống trong gia đình.
Được nhìn vợ hàng ngày. Không cần viết thư nữa, nhưng được nói tận mặt.
Chỉ có việc ngồi xuống và chuyện trò! Làm cho người mẹ cười. Đây này,
nhìn xem tôi sống và mạnh giỏi thế này! Sáng ra, ôm con vào trong giường,
đùa với chúng, kể cho chúng nghe những câu chuyện làm chúng sợ hãi
nhưng bao giờ cũng kết thúc tốt. Đấy mới là cuộc sống!

Ma-la-khốp sung sướng cũng như tất cả những ai được trở về vô

sự. Rồi lại thêm tình yêu nữa! Tình yêu đó đã có lúc làm anh rối loạn tâm
thần khi còn ở trong hầm ngoài tiền tuyến. Bây giờ anh có thể ngắm nhìn
hàng giờ cái màu xanh thăm thẩm của đôi mắt ấy. Nó đây này, ngay bên
mình anh, cái màu xanh càng thêm mãnh liệt. Phải chăng đó đúng là tình
yêu? Hạnh phúc mà tuổi trẻ của anh đã không biết tới?

Chị cũng vậy, tình yêu cũng đã đến. Sau giờ làm chị chạy về nhà

nhanh làm sao! “Anh Vát-xi-li yêu quý của em! Làm gì để anh được thêm
vui nữa. Chiều anh như thế nào?” Anh cũng vậy, không biết làm thế nào để
vợ được hài lòng hơn nữa. Mặc cho sương muối và gió rét, anh đã đảo lại
mái nhà; anh đã thay lại tất cả các tấm ván xộc xệch ở chuồng bò; bổ xong
đống củi.

- Anh hãy nghỉ đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.