VINH QUANG VÔ ÍCH - Trang 5

Anh dừng ngựa. Với cái giọng nhát gừng, anh vẫn thường dùng để nói

với anh em binh lính những lúc bắt gặp họ phạm lỗi, anh hỏi thăm vào nhà
ông chủ tịch nông trường.

Mấy chị phụ nữ đưa mắt nhìn nhau mỉm cười - thật là những cái cười

không phải lúc khiến cho Ma-la-khốp càng phật ý - và đáp là ông chủ tịch
hiện đi vắng, sang bên kia vùng Vôn-ga, nhưng nếu anh cần gì đến Ka-ti-u-
cha Lu-kô-ni-na, chắc chắn là chị có mặt ở trại. Do đó Ma-la-khốp đoán
chắc là dưới ông chủ tịch, chị Ka-ti-u-cha này hẳn là nhân vật quan trọng
của nông trường.

Phía phải làng, dòng sông Vôn-ga lặng lẽ trôi, dưới ánh mặt trời, khác

hẳn với khúc chảy qua vùng Sta-lin-gơ-rát. Đằng kia, phi cơ luôn luôn oanh
tạc, tàu chỉ qua lại ban đêm, đèn đóm nghim nghỉm, và mùi gì như mùi
cháy khét tràn ngập trên dòng sông . Nước sông Vôn-ga sặc mùi khói lửa
và bom đạn. Còn ở đây, một chiếc sà lan lướt đi uể oải, một con gà gô co
chân đứng yên trên bãi cát. Và cách đó không xa, một đàn ngỗng bứt cỏ
trên bờ.

Một dãy nhà nối đuôi dọc đường cái, những căn nhà mái lợp tồi tàn,

những nhà một tầng gác, cái thò ra, cái thụt vào, đây xây bằng đá, kia lợp
gỗ. Bên ngoài cửa trạm trổ ngộ nghĩnh, quả thực mắt Ma-la-khốp chưa hề
nhìn thấy bao giờ.

Xưa kia nơi này là một thị trấn thương mại lớn, nổi danh vì có nghề

làm bột, có những cối xay gió, và ngôi chợ và nhất là vì có ngày hội “Ngày
Đức Chúa”. Trong hồi nội chiến, thị trấn này đã bị bọn xanh đốt phá hai
lần. Các nhà máy bị cháy, cánh quạt cối xay vãy vãy một cách vô hiệu
nhưng cũng bị ngọn lửa thiêu trụi, họa hoằn mới có nhà thoát khỏi. Sau đó
đời sống Xê-li-a-nít-xi trở nên yên tĩnh hơn. Tuy nhiên cứ mỗi năm mỗi
lần, nhân có ngày hội “Ngày Đức Chúa”, những cuộc chè chén náo nhiệt lại
được sống lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.