VÔ GIA ĐÌNH - Trang 116

Bà đáp:
- Giữ được Lê-Minh lại thì mẹ sung sướng lắm, vì con quyến luyến Minh
mà mẹ cũng thương em lắm. Nhưng muốn cho em ở luôn đây phải có hai
điều kiện mà mẹ và con không thể định đoạt được. Điều kiện thứ nhứt phải
là Lê-Minh thích ở đây…
An-Tuyên ngắt lời:
- Anh Minh ơi! Anh thích ở đây chứ? Anh không muốn về Tu-lu phải
không?
Bà Mỹ-Lưu không để tôi trả lời nói tiếp:
- Điều kiện thứ hai là thầy em có bằng lòng thì mới được.
An-Tuyên nói:
- Lê-Minh, cần Lê-Minh trước đã.
Đành rằng Vỹ-Tiên, thầy tôi rất thương tôi và tôi phải nhớ ơn thầy tôi dạy
dỗ và săn sóc tôi, nhưng cuộc sống bên cạnh thầy tôi không thể nào so sánh
được với cuộc sống mà bà Mỹ-Lưu đã dành cho tôi. Hơn nữa tôi nói câu
này không hối hận – cái tình thương của thầy tôi cũng không thể nào so
sánh được với lòng âu yếm của bà Mỹ-Lưu và tình quyến luyến của cậu
An-Tuyên đối với tôi. Khi tôi nghĩ như thế, thì tôi lại cho là không phải,
dám coi những người lạ; quen biết chưa được bao lâu hơn người đã cùng
tôi dãi dầu, kham khổ. Nhưng thực tình là như thế, tôi không hiểu sao lòng
tôi cứ quyến luyến bà Mỹ-Lưu và cậu An-Tuyên.
Bà Mỹ-Lưu nói tiếp:
- Trước khi trả lời, Lê-Minh còn phải nghĩ vì ở đây không phải là chỗ ăn
chơi, còn phải học, còn phải làm, còn phải giúp con học nữa. Lê-Minh tất
phải cân nhắc xem ở đây với các công việc đó hơn hay sống tự do trên
đường hơn.
Tôi nói luôn:
- Thưa bà, bà tin rằng con không có điều gì phải cân nhắc. Con nhận thấy ý
định của bà rất quý.
An-Tuyên kêu to:
- Đấy! Mẹ xem Lê-Minh bằng lòng ở lại, mẹ ạ!
Rồi cậu vỗ tay. Tôi đã làm cho cậu hết lo vì cậu vốn là người sợ sách nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.