VÔ GIA ĐÌNH - Trang 177

vào khắp thân thể tôi, lạnh thấu đến xương.
Trời tối mò, đường có nhiều chỗ rẽ, thầy tôi đi tự nhiên như người quen lối;
vì thế tôi không thấy sợ lạc, chỉ mong sao cho chóng đến lò đá để nghỉ
ngơi.
Thình lình thầy tôi đứng dừng lại hỏi tôi:
- Con có nhìn thấy lùm cây cao không?
- Con không trông thấy gì.
- Con có nhìn thấy một đám đen đen ở phía trước mặt không?
Trước khi trả lời, tôi nhìn khắp bốn phía. Có lẽ chúng tôi đang ở giữa cánh
đồng vì mắt tôi nhìn thấu bóng đen sâu thẳm mà không thấy cây cối, nhà
cửa gì; chung quanh chúng tôi là khoảng không, chỉ nghe thấy tiếng gió xào
xạc thổi qua những bụi cây mà chúng tôi không trông rõ.
Thầy tôi trỏ phía trước mặt bảo tôi:
- Mắt ta tự nhiên lóa đi. Con thử nhìn đằng kia xem.
Tôi lặng yên không dám nói là không nhìn thấy gì. Thầy tôi lại đi.
Đi được vài phút thầy tôi lại đứng lại hỏi:
- Con có nhìn thấy lùm cây không?
Tôi không vững dạ như trước, tự nhiên thấy lo sợ nên trả lời giọng run run:
- Con chả nhìn thấy gì cả.
Thầy tôi bảo:
- Vì con sợ nên hoa mắt đấy!
- Con nói chắc rằng con không nhìn thấy cây.
- Không có vết tích bánh xe nữa à?
- Không.
- Chúng ta lạc lối chăng?
Tôi không trả lời được vì tôi chẳng biết chúng tôi đang ở chỗ nào và chúng
tôi đi đâu nữa.
- Chúng ta đi 5 phút nữa, nếu không nhìn thấy cây thì lộn lại, vì có thể ta
lầm đường.
Bây giờ tôi sợ lầm đường nên tôi rủn cả người, không bước được, thầy tôi
phải kéo tôi đi:
- Sao thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.