VÔ GIA ĐÌNH - Trang 18

lệnh cho tôi ngủ mà tôi không ngủ là tôi có lỗi.
Mẹ tôi bắt đầu hỏi:
- Việc kiện của ông đã đi đến đâu rồi?
- Thua rồi! Các quan Tòa quả quyết rằng tôi có lỗi đứng dưới gióng xây và
người chủ thầu không phải đền gì.
Nói xong, ông đấm mạnh xuống bàn và văng những lời thô tục.
Ông nói:
- Kiện thua, tiền mất, chân què, cùng khốn. Đã thế, về đây lại trông thấy
thằng bé con, tại sao bà lại không làm theo lời tôi bảo?
- Vì tôi không thể làm được.
- Bà không thể đưa nó đến Nhà Phúc?
- Tôi không nở đem cho một đứa trẻ tôi đã nuôi bằng sửa của tôi và tôi yêu.
- Nhưng không phải con bà.
- Mải sau, tôi cũng định làm theo lời ông, nhưng lúc đó nó lại ốm.
- Ốm?
- Phải, nó ốm. Không phải là lúc đem nó đến Nhà Phúc để giết nó. Phải
không?
- Thế khi nó đã khỏi?
- Nó không khỏi ngay. Hết bệnh ấy lại đến bệnh khác. Nó ho, ho như xé
ruột gan! Ấy chính vì bệnh đó mà thằng Niết nhà ta mất đấy. Nếu tôi đem
thằng Minh ra tỉnh, tất nó cũng sẽ chết nốt!
- Nhưng về sau?
- Năm tháng qua. Tôi đã có công đợi đến ngày đó thì tôi cũng còn đợi
được.
- Hiện giờ nó lên mấy?
- Tám tuổi.
- Vậy thì đến năm lên tám, nó sẽ lại phải đi đến chỗ mà ngày trước người ta
đã định cho nó.
- Ông ơi! Ông đừng làm thế!
- Đừng làm thế? Ai cấm ta được? Bà tưởng ta có thể giữ nó suốt đời?
Một lúc yên lặng. Tôi có thể thở được. Vì lúc nãy, nỗi cảm xúc đưa lên đến
tận cổ, làm tôi nghẹn thở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.