VÔ GIA ĐÌNH - Trang 20

Bây giờ tôi đến thăm bác Phan. Tôi sẽ trở về trong một giờ.
Cánh cửa mở ra rồi đóng lại. Ông Liên đã đi chơi.
Bấy giờ, tôi ngồi nhổm dậy, gọi luôn:
- Mẹ ơi!
Bà chạy đến bên giường tôi.
- Mẹ có để con vào Nhà Phúc không?
- Không, con ạ, không.
Rồi bà hôn tôi và ôm chặt tôi trong cánh tay. Sự âu yếm đó làm cho tôi
vững dạ thêm. Tôi không khóc nữa. Bà dịu dàng hỏi tôi:
- Thế con không ngủ à?
- Không phải lỗi tại con.
- Mẹ có mắng con đâu. Vậy con đã nghe được tất cả những lời của ông
Liên?
- Vâng, mẹ không đẻ ra con “nhưng” ông Liên không phải là cha con.
Tôi nói những câu đó không cùng một giọng vì tôi thất vọng biết bà không
phải là mẹ tôi, nhưng tôi rất sung sướng có phần hãnh diện, thấy ông Liên
không phải là cha tôi, vì thế có sự tương phản trong tình cảm của tôi, nó lộ
ra trong tiếng nói.
Nhưng mẹ tôi không tỏ vẻ gì là đã biết tâm trạng của tôi.
Mẹ tôi nói:
- Lắm lúc mẹ cũng muốn nói cho con biết sự thật, nhưng con chẳng khác gì
con mẹ, nên bỗng dưng chẳng lẽ nói ra. Con ơi! Người mẹ sinh con ra, như
con đã nghe thấy, không biết ở đâu. Hiện còn sống hay chết? Cũng chẳng ai
biết. Một buổi sáng kia ở Ba-Lê khi ông Liên đi làm qua Đại lộ Bảo-
Tương, một con đường rộng, hai bên trồng cây, bỗng ông nghe thấy tiếng
con nít khóc. Những tiếng đó hình như từ một khuôn cửa vườn nọ đưa ra.
Lúc đó là tháng Hai. Trời mờ mờ sáng, ông nhìn chung quanh xem có ai để
hỏi thì ông trông thấy một người đàn ông ở sau một gốc cây to chạy vuột ra
trốn mất. Chắc hẳn, người đó đợi xem có ai nhìn thấy đứa trẻ mà hắn đã bỏ
ở cửa vườn là hắn trút được gánh nặng. Ông Liên cuống quít vì đứa trẻ
càng khóc già, hình như nó thấy dịp may đã đến phải bám lấy, không để bỏ
qua. Trong khi ông Liên đang suy nghĩ không biết làm thế nào thì đám thợ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.