VÔ GIA ĐÌNH - Trang 200

nhiên cô không học được vì thế lắm khi cô buồn và rơi lệ. Nhưng nét buồn
chỉ thoảng qua thôi, vì tính nết của cô dịu dàng và hòa nhã, cô vội lau nước
mắt và với nụ cười nhẫn nại cô ra hiệu cho tôi biết là đợi đến “mai ngày”.
Được ông An-Thanh nuôi nấng, được các con ông coi tôi như tình ruột thịt,
tôi sẽ ở trại trồng hoa đó suốt đời tôi nếu không có cái tai họa bất kỳ xẩy
đến làm thay đổi hẳn cuộc sống của tôi. Có lẽ số tôi không được sung
sướng lâu dài, khi tôi tưởng được yên thân một chút lại chính là cái ngày
mà tôi bị phải, một lần nữa, ném ra trên con đường luân lạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.