VÔ GIA ĐÌNH - Trang 205

Rồi tôi cầm tay, dắt Lệ-Hoa chạy, Lãnh-Nhi theo sau và kêu những tiếng
vui vẻ. Nó nhảy chung quanh chúng tôi, nó tưởng lại được đi lâu trên
đường dài vì bị giam chân ở nhà mãi, nó buồn vì tôi ít thì giờ săn sóc nó, nó
thèm đi với tôi lắm.
Chúng tôi ai nấy đều diêm dúa trong bộ quần áo đẹp để đi ăn cỗ. Nhiều
người quay lại nhìn chúng tôi. Tôi không biết người tôi lúc đó thế nào
nhưng Lệ-Hoa với cái mũ cói trắng, chiếc áo dài xanh và đôi giầy vải xám,
trông rất linh động và xinh tươi, trong làng ít ai sánh kịp.
Thời giờ đi nhanh quá, tôi chẳng để ý đến. Tôi chỉ biết lúc ăn xong, An-
Sinh nhìn lên trời, về phía tây có đám mây đen. Vì tiệc bày ở gốc cây mộc
hương ngoài sân, nên mọi người nhận thấy có một cơn giông sắp sửa đến.
Ông An-Thanh bảo:
- Các con ơi! Mau về trại đi!
Các con đều kêu:
- Đã về kia à?
Lệ-Hoa không nói gì nhưng phụng phịu chưa muốn về.
- Gió làm vỡ kính mất. Về đi!
Ông không cần phải nói dài, chúng tôi đều biết rằng những tấm kính là tất
cả tài sản của những thợ trồng hoa, vạn nhất mà vỡ thì tuyệt nghiệp.
Ông nói:
- Ta và An-Sinh, Bằng-Mai rảo chân về trước. Còn Lê-Minh cùng Yến-Chi
và Lệ-Hoa đi sau.
Nói xong ông và hai con trai bước thật nhanh, chúng tôi theo sau không
kịp, vừa đi vừa đợi Lệ-Hoa.
Ai nấy im lặng. Bây giờ không là lúc cười nói, chạy nhảy như lúc đi.
Trời đen dần. Trên đường gió cuốn, cát bụi bay lên từng đám lớn như mây.
Đang đi mà gặp làn bụi đó, người ta phải đứng lại, quay lưng về chiều gió,
lấy hai tay bưng mắt cho khỏi bụi vào; lại phải nín thở, nếu không người ta
thấy mồm đầy một vị như sỏi.
Sấm động ở đằng xa rồi đến gần với những tiếng nổ chói tai.
Yến-Chi và tôi, mỗi người dắt một tay Lệ-Hoa và kéo đi. Cô lê từng bước
nên chúng tôi muốn đi nhanh mà không được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.