VÔ GIA ĐÌNH - Trang 227

- Tôi xin vui lòng.
Lập tức anh cầm tay tôi mà hôn. Tôi cảm động quá, nước mắt ở đâu ràn rụa
ra.
Tôi nói:
- Đi với tôi, anh không phải là người đầy tớ mà là bạn tôi.
Tôi đeo đàn lên vai và nói:
- Tiến lên! Chúng ta tiến lên!
Mười lăm phút sau, chúng tôi ra khỏi Ba-Lê.
Gió đông bắc của tháng ba đã thổi khô đường, đất rắn dễ đi.
Khí trời dịu dàng. Mặt trời chói lọi trên nền trời xanh, không một vẩn mây.
Khí hậu êm ái này so với ngày mưa tuyết tôi vào Ba-Lê thật khác nhau một
vực một trời.
Hai bên lề đường, cỏ mọc xanh rờn, thỉnh thoảng lại điểm những bông cúc,
bông dâu chớm nở và hướng về phía mặt trời. Góc vườn, bên đường, những
nụ đinh hương đỏ chói trong đám lá xanh non. Một làn gió nhẹ thổi qua,
những cánh hoa vàng trên nóc tường lác đác rơi xuống đầu chúng tôi.
Trong các vườn, trong bụi, trên cây, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng chim hót
vui tai. Những con chim én bay là là mặt đất bắt sâu.
Cuộc hành trình của chúng tôi khởi đầu thấy vui, nên chúng tôi bước dài
không mệt. Con Lãnh-Nhi được tháo dây, chạy loăng quăng, thấy xe qua
cũng sủa, gặp đống đá cũng sủa, sủa lung tung và chẳng có nghĩa gì, nếu
không phải là vì thích mà sủa cũng như người ta cao hứng mà hát.
Mã-Tư đi bên cạnh tôi không nói gì, có lẽ anh đang tư lự. Tôi không muốn
nói để làm phiền anh, vả lại chính tôi cũng đang nghĩ. Ta định đi đâu bây
giờ?
Thực ra tôi cũng chẳng biết chúng tôi đi đâu. Tôi chẳng biết gì cả. Tôi nhớ
ra rằng tôi đã hứa với Lệ-Hoa là đi thăm anh chị trước, nhưng tôi không
hứa với các anh chị là đến thăm ai trước. Vậy tôi có thể đến Xê-Viên, Sa-
Lăng hoặc Lan-Thành trước, tùy ý tôi.
Vì tôi ra phía nam thành Ba-Lê, nên không thể lộn lại để thăm Bằng-Mai
được. Vậy tôi chỉ còn chọn xem đến thăm An-Sinh hay Yến-Chi trước mà
thôi. Cái linh tính nó đưa tôi về phía nam hơn phía bắc là lòng nhớ mẹ tôi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.