VÔ GIA ĐÌNH - Trang 230

Tiên ra lệnh và không cho anh chống lại, nên anh đành chịu nhận. Cả cái
hộp khâu của Yến-Chi, cái hộp con của tôi đựng bông hồng của Lệ-Hoa
cũng bày ra trên chiếc sơ-mi. Mã-Tư muốn xem hộp con, tôi không cho và
bỏ luôn vào túi.
Tôi bảo anh:
- Nếu anh muốn làm cho tôi vui lòng, anh không được mở hộp đó vì là một
vật kỷ niệm.
- Anh yên tâm, không bao giờ tôi đụng đến.
Từ khi tôi khoác áo da cừu và đeo đàn, có một điều làm tôi câu thúc: đó là
cái quần của tôi. Tôi thấy một người nghệ sĩ không bao giờ mặc quần dài.
Trình diễn trước công chúng, phải là quần ngắn, phải là những đôi bí-tất
đến đầu gối, chung quanh quấn chéo vải màu. Quần dài là quần của người
làm vườn. Bây giờ tôi là một nghệ sĩ kia mà!
Khi người ta có một ý kiến mà người ta lại làm chủ thì ý kiến đó được thi
hành ngay, không chậm trễ. Tôi mở hộp khâu Yến-Chi và lấy kéo.
Tôi bảo Mã-Tư:
- Trong khi tôi chữa quần, anh thử dạo một bản vĩ-cầm cho vui.
- Tôi cũng nghĩ thế.
Rồi Mã-Tư lấy đàn ra kéo.
Tôi ướm quần đến đầu gối rồi bắt đầu cắt. Cái quần của tôi hãy còn tốt,
may bằng dạ xám như cái gi-lê và áo vét của tôi. Ngày trước ông An-Thanh
mua về cho tôi, tôi đã mừng quá. Bây giờ cắt cụt hai ống đi, tôi nghĩ không
phải là tôi hủy hoại, mà trái lại làm cho nó đẹp hơn, tiện lợi hơn!
Đầu tiên, tôi vừa cắt vừa nghe đàn, sau tôi ngừng kéo và lắng tai nghe: Mã-
Tư đàn vĩ-cầm không kém Vỹ-Tiên!
Tôi vỗ tay và nói:
- Ai dạy anh chơi vĩ-cầm thế?
- Không ai dạy cả. Hay tất cả mọi người, mỗi người bảo tôi một tí, rồi tôi tự
luyện lấy.
- Ai dạy anh nhạc?
- Tôi không biết. Tôi nghe người ta đánh thế nào thì đánh thế.
- Tôi, tôi sẽ dạy anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.