VÔ GIA ĐÌNH - Trang 246

Sáu tuần lễ trước đây, nạn nổ đó đã giết chết 10 người. Vợ một nạn nhân
thương chồng quá hóa điên. Đó là người đàn bà mà tôi đã gặp, bà ta dắt con
đi tìm con đường mát.
Người ta đã dùng mọi cách để đề phòng tai nạn đó. Việc cấm thợ thuyền
hút thuốc là quan trọng. Các viên kỹ sư đi tuần thường bắt họ hà hơi vào
mặt mình để kiểm xem ai đã trái lệnh. Rồi đến việc dùng đèn Đa-Vy, một
thứ đèn do nhà Bác học nước Anh tên là Đa-Vy phát minh ra. Đèn này có
cái chóp kín đan bằng sợi kim loại rất sít, ngọn lửa không thể bốc ra được.
Như vậy dù có đem đến chỗ có khí ghi-du, khí cháy lọt vào chỉ nổ bên
trong đèn thôi, không lan ra ngoài được vì lưới kim loại đã làm nguội phần
nào sức nóng của lửa nổ phát ra. Đèn tắt, người ta biết ngay chỗ đó có ghi-
du, phải quạt mạnh cho thông khí đi.
Những điều An-Sinh kể lại khích tính hiếu kỳ của tôi đã có sẵn từ khi mới
đến Văn-Xá, tôi chỉ ước ao được xuống mỏ xem. Hôm sau tôi ngỏ ý đó cho
ông An-Thiện biết, ông bảo không được vì chỉ có ai làm ở mỏ mới được
phép xuống thôi.
Rồi ông lại cười và bảo tôi:
- Nếu con muốn làm thợ mỏ, rất dễ. Lúc đó tha hồ mà xem. Vả chăng nghề
làm mỏ không phải là mạt nghệ. Nếu con sợ mưa nắng, việc này rất thích
hợp với con. Dù sao, cũng còn hơn đi hát rong. Con sẽ ở với An-Sinh, ý
con thế nào? Mã-Tư cũng sẽ có việc làm, mà không phải là việc thổi kèn
đâu!
Không phải là vì mỏ mà tôi tìm đến đây. Tôi còn có một phận sự khác, một
mục đích khác, cần cho tôi hơn là suốt ngày chỉ có việc đẩy goòng than ở
tầng nhì hay tầng ba của mỏ Thụy-Khê.
Tôi đành bỏ sự ao ước của tôi. Mai mốt tôi đi. Tôi đành biết mỏ Thụy-Khê
qua câu chuyện của An-Sinh kể lại và những điều ông An-Thiện đã bảo tôi.
Nhưng do một trường hợp xảy ra rất ngẫu nhiên, tôi lại được đóng vai một
người thợ mỏ và do đó mắc một tai nạn ghê gớm ở dưới hầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.