VÔ GIA ĐÌNH - Trang 262

- Tôi tin rằng nước sẽ không bao giờ lên tới đây, tôi tin rằng nếu ta có chết,
ta cũng không đến nỗi chết đuối.
- Thế nghĩa là gì? Giáo-sư?
- Nhìn ngọn đèn của anh xem.
- Nó đang cháy.
- Nó cháy như thường không?
- Không. Ngọn to hơn và ngắn hơn.
- Vậy có khí nổ không?
Giáo-sư đáp:
- Không. Cứ yên tâm. Khí nổ không có, cũng như nước không tài nào dâng
lên được nữa.
- Đừng giở trò phù thủy.
- Ta không giở trò phù thủy. Nhưng các anh nên biết rằng chúng ta hiện
đang bị úp trong cái chuông đầy không khí. Chính bầu không khí bị ép đó
ngăn nước không lên được. Cái hốc kín mít này khác nào như cái chuông
của thợ lặn. Nước đã dồn tất không khí ở hầm vào cái hốc này, bây giờ nó
ấn xuống không cho nước lên nữa.
Nghe Giáo-sư cắt nghĩa, bảo chúng tôi đang ở một thứ chuông thợ lặn, đầy
không khí, nước không vào được, mọi người đều lẩm bẩm không tin.
- Chỉ nói khoác! Nước chả mạnh bằng mấy không khí ấy?
- Mạnh khi nào ở ngoài thôi. Khi anh úp cái cốc không vào chậu nước đầy:
hỏi rằng nước có ngập lên tới đáy cốc không? Có một chỗ trống. Vậy thì
chỗ trống đó là không khí đấy. Ở hốc này cũng thế. Chúng ta đang ở đáy
cốc đấy. Nước không bao giờ lên chỗ chúng ta được.
Ông An-Thiện nói:
- Tôi hiểu rồi. Giáo-sư nói phải đấy. Tôi nhận thấy các bạn thường chế diễu
Giáo-sư là nhầm. Giáo-sư đã biết nhiều điều mà chúng ta mù tịt.
Cao-Dĩ nói:
- Thế thì chúng ta được cứu sống.
- Cứu sống? Tôi không tin thế. Nhưng nhất định rằng chúng ta không bị
chết đuối. Cái đã cứu ta là hốc kín, khí trời không ra được. Nhưng ngán
thay! Cái đã cứu ta đồng thời nó cũng hại ta. Không khí không ra được vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.