VÔ GIA ĐÌNH - Trang 263

bị hãm, chúng ta cũng thế, bị giam và không ra được.
- Ra được khi nước rút…
- Rút hay không? Tôi không biết. Muốn biết điều đó cần phải rõ nước từ
đâu đến mới được. Ngồi ở đây thì nói đúng sao được?
- Ông vừa nói là nạn lụt?
- Phải, chính là nạn lụt. Nhưng nước đó tự đâu mà ra? Do nước sông Đinh-
Giang tràn qua bờ chảy vào cửa lò? Hay bởi mưa bão? Hay nước nguồn
chảy xuống chăng? Hay là nạn động đất? Phải là người ở ngoài nhìn thấy
mới nói được. Chúng ta ở đây thì rõ làm sao được?
- Có khi cả thành phố và nước cuốn rồi!
- Rất có thể……
Một lúc im lặng và hãi hùng.
Tiếng nước chảy đã hết, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng nổ ình ình làm
rung cả đất.
Giáo-sư nói:
- Mỏ ngập đầy rồi, nước không chảy vào nữa.
Ba-Điền thất vọng kêu:
- Không biết thằng Phi nhà tôi thế nào?
Phi là con trai Ba-Điền cũng làm thợ cuốc như cha nhưng ở tầng thứ ba. Từ
nãy đến giờ mải chiến đấu với cái chết cho bản thân không có thì giờ nghĩ
đến con, nay thấy Giáo-sư nói “mỏ ngập đầy rồi”, Ba-Điền mới nhớ ra, Ba-
Điền gào lên:
- Phi ơi! Phi! Phi ơi!
Không tiếng đáp lại. Tiếng gọi của người cha không ra khỏi hốc đá.
Giáo-sư nói:
- Biết đâu nó chẳng tìm được mỏm đất như ta. Một trăm rưỡi người chết
chìm dưới nước là điều quá ghê gớm! Thượng-Đế không muốn thế đâu!
Giáo-sư nói câu đó bằng một giọng không được vững chắc. Sáng nay ít
nhất cũng có 150 người thợ xuống hầm. Có được bao nhiêu người lên thoát
hoặc tìm được chỗ lánh nạn như chúng tôi? Bạn bè, bà con chúng tôi chết
hết rồi chăng? Nghĩ đến điều đó, chẳng ai dám nói một câu nào.
Nhưng tình trạng chúng tôi lúc bấy giờ không để cho lòng chúng tôi thương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.