VÔ GIA ĐÌNH - Trang 265

tôi hết hồn. Những bạn tôi cũng tỏ ra kinh hãi và họ cũng không biết gì hơn
tôi. Cái không biết sinh ra lo lắng.
Tuy biết chúng tôi ở trong một tình thế tuyệt vọng, Giáo-sư vẫn cố gắng tổ
chức mọi cách để bảo vệ lấy vận mệnh chúng tôi chỉ còn như treo đầu sợi
tóc.
Giáo-sư bảo chúng tôi:
- Bây giờ ta phải chọn chỗ ngồi cho khỏi lăn xuống vực sâu.
- Đã có những lỗ để đứng rồi.
- Liệu anh có thể đứng mãi như thế này không?
- Ông tưởng rằng chúng ta phải ở đây lâu?
- Nào ai biết được.
- Người ta sẽ đến cứu ta.
- Chắc chắn có. Nhưng muốn cứu được chúng ta, người ta cũng phải đợi
đến lúc có thể làm được mới làm. Từ lúc người ta tìm cách cứu đến lúc
người ta bắt tay vào việc cũng phải mất bao nhiêu thì giờ. Chỉ có người ở
trên đất mới biết khoảng thời gian đó. Còn chúng ta ở dưới này chỉ có cách
xếp đặt làm sao cho bớt khổ trong khi chờ đợi. Vì, nếu không may, ai trợt
chân thì có phải thiệt đời không.
- Chúng ta buộc vào nhau.
- Dây đâu?
- Nắm lấy tay nhau cũng được.
- Nắm được mãi à? Theo ý tôi, tốt hơn hết là phải đào những bậc như bậc
thềm. Chúng ta có bảy người, hai bậc cũng đủ: bốn người ngồi bậc trên, ba
người ngồi bậc dưới.
- Đào bằng gì bây giờ?
- Cuốc đâu?
- Chỗ đất cát dùng móc đèn, chỗ rắn dùng dao.
- Đào đến đời nào cho xong!
- Anh Ba-Điền ơi! Đừng nói thế! Trong tình cảnh này người ta không tiếc
gì, cốt sao cho sống. Nếu một người trong chúng ta lỡ ngủ quên đi, có phải
người đó tự gieo mình xuống nước không?
Lòng can đảm và trí cương nghị đã cho Giáo-sư một uy quyền mỗi lúc một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.