VÔ GIA ĐÌNH - Trang 267

người ta cũng được thoáng khí và trông thấy trời. Người ta thở được và
nhìn được. Dù xảy ra đến thế nào, đã bầu tôi làm trưởng đồn, các bạn phải
triệt để nghe tôi.
Mọi người đồng thanh đáp:
- Chúng tôi xin nghe lời.
- Những điều các bạn tin là phải thì nghe đã đành. Nhưng có những điều
mà các bạn không tin là phải thì sao?
- Chúng tôi rất tin cậy ở Giáo-sư.
- Giáo-sư ơi! Mọi người đều biết Giáo-sư là người bụng dạ tốt.
- Là người can đảm.
- Là người biết nhiều.
- Xin Giáo-sư đừng nghĩ đến những lời diễu cợt xưa.
Tôi còn nhỏ dại chưa hiểu việc đời mấy, nên rất lấy làm lạ rằng sao những
kẻ trước đây vài giờ không ngớt lời nhạo báng Giáo-sư, bây giờ lại ca tụng
Giáo-sư nhiều thế và sao những cơ hội đã làm cho người thay đổi ý kiến và
cảm tình chóng thế?
Giáo-sư nói:
- Các bạn đã “thề” như thế?
Chúng tôi đều đáp:
- Xin “thề”!
Thế rồi chúng tôi bắt đầu làm việc. Ai cũng có dao trong túi cả, toàn dao
tốt, cán bền, lưỡi sắc.
Giáo-sư nói:
- Ba người đục bậc, ba người khỏe. Còn những người yếu như Lê-Minh,
Cao-Dĩ, Ba-Điền và tôi, chúng tôi san bằng mặt đất.
Bảy-Nhu, một người to lớn, sức lực, ngắt lời:
- Không. Giáo-sư không phải mó tay, vì Giáo-sư không khỏe lắm vả lại
Giáo-sư là “Kỹ sư” rồi. Những Kỹ sư không phải làm việc lao lực.
Mọi người đều đồng ý với Bảy-Nhu và nói rằng Giáo-sư bây giờ là “Kỹ
sư” thì được miễn lao dịch. Ai nấy đều cảm thấy sự chỉ huy của Giáo-sư rất
cần thiết và nhiệt thành đến nỗi, nếu có thể được thì cũng đặt Giáo-sư vào
một cái ổ bông để tránh mọi tai nạn cho Giáo-sư không quản ngại gì, vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.