VÔ GIA ĐÌNH - Trang 375

nhiều vì đã làm cho anh lỡ việc!
- Anh Mã-Tư ơi! Tôi có trách anh đâu. Không có anh thì làm gì có con búp-
bê biếu Lệ-Hoa, không có anh thì bây giờ chúng ta phải đói mà lê trên vỉa
hè Ba-Lê.
- Nếu anh coi ý kiến kiếm tiền của tôi hôm nọ là phải, thì bây giờ chúng ta
thực hành theo lời tôi vừa nói. Vả lại chúng ta không còn có nghề gì hơn là
đàn hát và diễn những bản trò có của chúng ta. Trong khi chờ đợi xe ngựa,
chúng ta hãy cứ đi bằng chân đã. Ở Ba-Lê như ở nhà tôi, tôi biết hết những
chỗ tốt, dễ kiếm tiền.
Thực vậy, anh biết hết những công trường, những tư gia, tiệm giải khát, là
những nơi có nhiều quý khán giả. Tối đến trước khi đi ngủ, chúng tôi đếm
tiền, lại được mười bốn phật-lăng. Lúc đó, tôi nằm và nghe lại câu nói của
ông Vỹ-Tiên: “Của cải cứ đến cho những người không cần tiền”.
Dễ kiếm tiền! Chắc hẳn đó là một điềm hay báo cho ta biết mai mốt cha mẹ
ta sẽ đến tìm.
Tôi tin tưởng như thế nên sáng hôm sau tôi định ở nhà đợi tin, nhưng Mã-
Tư ép tôi phải ra phố hát và diễn trò, vì thế hôm đó lại được mười một
phật-lăng.
Mã-Tư mừng rỡ nói:
- Nếu ta không được hưởng giầu có của cha mẹ, ta tự làm giầu lấy, như thế
chẳng hay lắm sao!
Ba ngày trôi qua như thế và không xẩy ra sự gì mới lạ. Bà chủ tiệm vẫn cứ
một câu ấy để trả lời chúng tôi:
- Không có ai đến hỏi Bảo-Liên cả, cũng không có thư cho các cậu hoặc
cho Bảo-Liên.
Đến hôm thứ tư, bà ta đưa cho tôi một phong thư. Đó là thư của bà Bảo-
Liên trả lời tôi, hay nói cho đúng, là thư bà đã nhờ người ta viết cho tôi vì
bà không biết đọc và biết viết.
Bà nói bà đã nhận được tin buồn trước thư tôi. Trước ngày chồng bà mất,
bà có nhận được một bức thư của ông Bảo-Liên, nay bà gửi cả lên cho tôi
xem, may ra có ích gì không vì trong đó có nói đến gia đình tôi.
Mã-Tư kêu to:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.