VÔ GIA ĐÌNH - Trang 374

- Ông ta có nói tên cha mẹ con? Và có bảo cha mẹ con đâu không?
- Khi ta hỏi Bảo-Liên câu ấy thì ông ta bảo sau này sẽ nói kỹ. Ta có ý căn
vặn, ông ta không chịu nói, ta biết ông muốn giữ kín sợ cái lợi sẽ bị chia xẻ.
Vì ta có chút công nuôi con, ông sợ ta nhận phần chăng. Ta tức giận đuổi
ông ta ra, từ đó không thấy ông ta trở lại nữa. Không ngờ ông ta lại chết
thình lình như vậy. Thành ra, con tuy biết có cha có mẹ, chỉ vì lòng tham
của Bảo-Liên, mà không biết cha mẹ là ai và ở chỗ nào.
Tôi cắt nghĩa cho ông nghe: tôi còn đôi chút hy vọng. Ông cũng tin chắc
như thế mà nói:
- Vì cha mẹ con đã biết Bảo-Liên ở Văn-Ông, vì Bảo-Liên đã biết Phú-Lợi
và tìm được ta, rồi thế nào người ta cũng tìm thấy con ở khách sạn Khang-
An. Con cứ ở yên đó.
Những lời ông nói làm cho tôi yên trí và vui vẻ.
Xong tôi kể chuyện Lệ-Hoa, An-Sinh và chuyện tôi chết hụt trong mỏ cho
ông nghe.
Ông nói:
- Thực là một nghề nguy hiểm! Thương hại cho An-Sinh! Giá được trồng
hoa tử-la như xưa có phải sung sướng hơn không?
Tôi nói:
- Rồi cũng có ngày.
- Con ơi! Còn nhờ trời!
Lưỡi tôi ngứa ngáy chỉ muốn nói luôn rằng cha mẹ tôi sẽ can thiệp để
chuộc ông ra. Song tôi dẹp được ngay, biết rằng không nên khoe trước
những việc hay mà mình định làm. Tôi đành nói rằng ông cứ yên trí, mai
kia ông sẽ được về sớm với các con ông.
Lúc tôi ra đường rồi, Mã-Tư bảo tôi:
- Trong khi chờ đợi ngày tốt đẹp đó, bây giờ ta không nên bỏ phí thì giờ và
phải làm để kiếm tiền.
- Nếu chúng ta dùng ít thì giờ để kiếm tiền từ Văn-Ông đến Mộc-Văn, từ
Mộc-Văn đến Ba-Lê, thì chúng ta đã đến Ba-Lê sớm hơn, may kịp gặp
Bảo-Liên.
- Phải đấy. Tôi cũng nghĩ thế, anh không phải nói, tôi đã tự mắng tôi rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.