VÔ GIA ĐÌNH - Trang 378

tìm đến, gia đình cậu sẽ mừng thấy cậu được săn sóc tử tế ở đây.
Nhưng lời khéo nói đó cũng không làm chuyển lòng tôi. Sau khi trả xong
tiền trọ, tôi bước ra định đến chỗ Mã-Tư và Lãnh-Nhi đang đợi tôi.
Bà chủ tiệm hỏi tôi:
- Còn địa chỉ?
Xét ra để địa chỉ có lợi, nên tôi ghi địa chỉ tôi vào cuốn sổ của bà.
Bà kêu:
- Đi Luân-Đôn à? Hai trẻ con cùng nhau đi Luân-Đôn? Xa xôi quá và phải
qua biển?
Trước khi lên đường đi Boulogne, chúng tôi phải vào chào ông An-Thanh.
Cuộc tạm biệt không buồn. Ông An-Thanh rất sung sướng được tin tôi sắp
gặp gia đình. Tôi cũng vui vẻ hẹn ông rằng thế nào cha mẹ tôi và tôi cũng
sẽ đến cảm ơn ông.
- Con ơi! Chúc con gặp nhiều may mắn. Nếu con không trở lại đây sớm
được thì con viết thư cho ta.
- Thế nào con cũng đến.
Ngày hôm đó, chúng tôi đi một mạch đến Moisselles không nghỉ. Đêm đến,
chúng tôi ngủ nhờ trong một cái trại vì phải dành tiền để đi tầu biển.
Vừa đi đường, Mã-Tư vừa dạy tôi tập nói tiếng Anh. Tôi rất băn khoăn
không biết cha mẹ tôi có hiểu tiếng Pháp hay tiếng Ý không? Nếu cha mẹ
tôi chỉ nói được tiếng Anh thôi thì chúng tôi hiểu nhau làm sao được? Nếu
tôi có anh, chị em thì tôi nói chuyện làm sao? Nếu tôi không thể nói chuyện
được với anh chị em tôi, khác nào tôi là một người ngoài! Nghĩ đến đó, tôi
lại buồn.
Khi nghĩ đến ngày trở về ngôi nhà của cha mẹ, từ lúc rời Văn-Ông, tôi đã
tưởng tượng một khung cảnh vui vẻ sum vầy, nhưng tôi không hề tính tới
chỗ ngôn ngữ bất đồng nếu cha mẹ tôi không phải là người Pháp. Ở đời
thường xẩy nhiều sự oái oăm.
Từ Ba-Lê đến Boulogne, chúng tôi phải đi mất 8 ngày, vì phải nghỉ lại ở
những thành thị mà chúng tôi đi qua để hát và diễn trò.
Khi chúng tôi đến Boulogne, trong túi còn 32 phật-lăng, thừa tiền để đi tầu.
Vì Mã-Tư chưa từng thấy biển bao giờ nên chúng tôi dạo ngay ra bến chơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.