VÔ GIA ĐÌNH - Trang 380

ống khói ra kêu như xé rồi lại tắt ngay. Người ta chỉ còn nghe thấy tiếng
bánh xe đập nước, khi bánh bên phải khi bánh bên trái tùy theo con tầu
nghiêng ngả.
Mã-Tư nói:
- Cuộc trượt tuyết đẹp quá!
Tôi không thể trả lời Mã-Tư được vì tôi không hiểu sự lái tầu biển thế nào.
Nhưng tầu lắc lư không cứ là do tay lái phải gối sóng mà còn do biển động
nữa.
Tôi hỏi:
- Anh sao thế?
- Tầu tròng trành quá, tôi lộn cả ruột gan.
- Đó là anh say sóng.
- Tôi cũng nghĩ thế.
Lát sau anh chạy ra bám chặt vào cạnh tầu. Khốn nạn cho Mã-Tư, anh ốm
rồi! Tôi liền ôm anh vào lòng, ép đầu anh vào ngực tôi nhưng anh cũng
không đỡ. Anh rên rỉ, thỉnh thoảng anh lại vùng dậy, bước choạng vạng đến
tỳ vào bao lơn. Lát sau anh lại lảo đảo trở vào, miệng lẩm bẩm:
- Cái biển này ác quá!
Trời đã sáng. Không có mặt trời. Một thứ ánh sáng nhợt chiếu xuống qua
làn sương mờ. Trước mặt tôi xa xa đã trông thấy một dẫy bờ đá trăng trắng
hiện ra. Lác đác có mấy chiếc tầu không buồm đứng im không động đậy.
Tầu chúng tôi đã bớt tròng trành, đi nhanh hơn và lướt trên làn nước gần
phẳng lặng như ở sông con.
Chúng tôi không ở biển nữa. Hai bên xa xa những giải bờ xanh um lờ mờ
trong đám sương mai: chúng tôi đã vào sông Ta-Mi.
Tôi bảo Mã-Tư:
- Tới nước Anh rồi!
Lãnh đạm với tin mừng đó, anh nằm sóng sượt trên sàn và đáp:
- Để cho tôi ngủ.
Tôi chịu sóng, không mệt nên không ngủ. Tôi đỡ anh nằm lại cho hẳn hoi
rồi tôi trèo lên ngồi trên đống két hàng cao nhất. Lãnh-Nhi cũng theo lên
nằm dưới chân tôi. Có lẽ nó đã cùng ông Vỹ-Tiên đi biển quen và biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.