VÔ GIA ĐÌNH - Trang 391

Xong cha tôi giới thiệu:
- Đây ông con, mẹ con, và các em con.
- Bắt tay ông con đi, bắt nhẹ chứ, ông con bị bệnh tê liệt đấy.
Bắt tay ông tôi xong, tôi lại bắt tay các em tôi. Tôi muốn bế em bé nhưng
em mãi chơi với Lãnh-Nhi, đẩy tôi ra.
Trong khi tôi đi trình diện từ người này đến người khác, tôi cảm thấy bực
mình. Thế ra tôi không cảm thấy cái vui sum họp hay sao? Tôi có cha có
mẹ, có em trai, có em gái, có ông, tôi được đoàn viên mà lòng tôi thấy nhạt
nhẽo. Tôi đã âm ỉ chờ đợi giờ phút này, tôi đã sung sướng điên người khi
nghĩ đến lúc gặp gia đình yêu dấu, thế mà bây giờ tôi thẫn thờ, nhìn hết
người nọ đến người kia, lòng tôi trống rỗng, không có một câu thương yêu
gì để thổ lộ. Tôi là một con quái vật hay sao? Tôi không xứng đáng có một
gia đình hay sao?
Nếu tôi tìm thấy cha mẹ tôi ở một tòa lâu đài tráng lệ, tôi có tỏ hết tình yêu
thương nung nấu trong lòng tôi bấy lâu không? Mà bây giờ gặp gia đình ở
dưới mái tranh nghèo nàn này, sao tôi lại không đem lòng yêu thương đó
đối với cha mẹ tôi?
Ý nghĩ đó làm tôi xấu hổ. Tôi liền lại trước mẹ tôi, tôi quấn quít và hôn mẹ
tôi để tỏ lòng hiếu nghĩa của đứa con rơi. Nhưng có lẽ mẹ tôi không nghĩ
đến nỗi lòng của tôi, nên đáng lẽ hôn trả tôi, mẹ tôi lạnh lùng nhìn tôi rồi
hơi nhún vai quay về phía cha tôi nói những tiếng gì tôi không hiểu, nhưng
cha tôi phì cười lên. Vẻ lãnh đạm kia và cái cười nọ làm tôi tan nát tim gan.
Tôi đang buồn bã, chợt cha tôi chỉ vào Mã-Tư và hỏi:
- Em này là thế nào?
Tôi cắt nghĩa cho cha tôi hay. Mã-Tư không những là người bạn đối với tôi
không khác chi tình ruột thịt mà tôi còn chịu ơn anh rất nhiều.
Cha tôi bảo:
- Tốt lắm. Em muốn về chơi với con?
Tôi chưa kịp trả lời thì Mã-Tư đã đáp:
- Thưa ông, đúng thế.
Cha tôi hỏi:
- Thế còn Bảo-Liên? Sao ông ta không đến?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.