VÔ GIA ĐÌNH - Trang 392

- Ông ấy chết rồi.
Tôi liền kể lại khi chúng tôi về Văn-Ông thăm bà Bảo-Liên, bà có cho biết
là cha mẹ đang tìm tôi. Chúng tôi vội trở về Ba-Lê để gặp ông Bảo-Liên thì
không may ông vừa mới mất.
Cha tôi liền dịch ra tiếng Anh cho mẹ tôi nghe. Mẹ tôi trả lời là “tốt”, “hay
lắm” vì tôi nghe nhiều lần có tiếng well và tiếng good mà tôi hiểu. Tại sao
cái chết của Bảo-Liên lại tốt và hay lắm: Tôi nghĩ mãi không tìm ra lý do.
Cha tôi hỏi tôi:
- Con không biết tiếng Anh à?
- Không. Con chỉ nói tiếng Pháp và biết tiếng Ý do một ông thầy diễn trò
dạy con.
- Tên ông ta là Vỹ-Tiên?
- Cha có biết…
- Bảo-Liên có nhắc đến tên ông ấy khi ta sang Pháp tìm con. Chắc con lấy
làm lạ sao trong 13 năm trời cha không tìm con, bỗng tự nhiên cha lại đi
kiếm Bảo-Liên?
- Thưa cha, vâng, con thực lấy làm lạ.
- Con hãy lại ngồi gần lò sưởi, ta sẽ kể cho con nghe.
Cái đàn của tôi lúc mới vào tôi dựa ở chân vách. Bây giờ tôi tháo cái túi
đeo ở vai tôi ra và đến ngồi chỗ cha tôi vừa chỉ.
Nhưng khi tôi vừa duỗi chân tôi ra gần lửa, ông tôi liền nhổ bọt về phía tôi
và không nói gì, coi bộ như con mèo đang nổi giận. Tôi hiểu ngay là tôi đã
chắn chỗ ông tôi, nên tôi rụt chân lại.
Cha tôi nói:
- Kệ ông già, ông ấy không thích người ta ngồi ở cạnh lò sưởi của ông ấy.
Nhưng nếu con có rét, cứ việc sưởi. Không cần chú trọng đến ông ấy.
Tôi ngạc nhiên khi nghe cách đối xử với một ông già đầu bạc như thế. Tôi
nghĩ trong nhà này, nếu có người được chú trọng thì chính là ông già ấy,
người ta phải chú trọng trước nhất. Tôi liền co chân tôi vào dưới ghế tựa.
Cha tôi kể tiếp:
- Con là đứa con đầu lòng của ta. Ta kết duyên với mẹ con được một năm
thì con ra đời. Khi cha cưới mẹ con, có một người thiếu nữ vẫn muốn lấy ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.