VÔ GIA ĐÌNH - Trang 435

- Nếu chạy thì làm gì đến 15 phút, vả có cái gì chứng tỏ lúc đi là một giờ.
Bốp kêu lên:
- Tôi xin thề! Đúng là như thế.
Người Cảnh-binh nói:
- Anh nhận làm chứng à? Cái đó còn phải xét xem lời chứng của anh có giá
trị không.
Bốp nóng mặt, nói nghiêm trang:
- Ông phải biết tôi là công dân nước Anh.
Người Cảnh-binh nhún vai không nói gì.
Bốp nói:
- Ông lăng mạ tôi phải không? Tôi sẽ viết cho báo “Thời sự”.
- Trong khi chờ đợi, tôi hãy đưa anh bé này về. Anh ấy sẽ giải thích trước
mặt quan Tòa.
Mã-Tư chạy lại ôm lấy tôi. Tôi tưởng anh hôn tôi, nhưng thấy anh trao cho
tôi cái thực tế trước rồi đến cảm tình sau.
Anh ghé vào tai tôi, nói:
- Can đảm lên, anh ạ! Chúng tôi không bỏ anh đâu!
Rồi anh mới hôn tôi.
Tôi nói với Mã-Tư bằng tiếng Pháp:
- Anh giữ Lãnh-Nhi lại.
Nhưng người Cảnh-binh hiểu tôi nói gì và bảo:
- Không, không được. Nhờ nó tôi bắt được tên này. Nhờ nó tôi sẽ tóm được
những tên khác nữa.
Là lần thứ hai trong đời, người ta bắt tôi. Tôi thấy nhục nhã hơn.
Không phải là việc bắt nhầm như vụ đuổi bò ngày nọ. Lần này nếu tôi có
được tha chăng nữa, tôi thoát sao không khỏi đau đớn trông thấy những
người mà người ta cho tôi là đồng đảng, bị trừng phạt đích đáng?
Bị Cảnh-binh áp giải, tôi phải qua một hàng rào gồm những kẻ tò mò chạy
đến đón lối tôi đi. Nhưng họ không la ó, không dọa nạt như bên Pháp, vì
những người đến xem ở đây không phải là dân quê, họ toàn là những
người, phần đông bất mãn với Cảnh-binh, như chủ quán rượu, chủ hàng
rong, tài tử diễn trò, võ sĩ xiếc, nghệ sĩ giang hồ, mà người Anh gọi chung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.