VÔ GIA ĐÌNH - Trang 449

Mã-Tư chưa kịp trả lời thì con chó vàng nhẩy vào liếm tay tôi và khóc.
Mã-Tư nói:
- Lãnh-Nhi đấy! Chúng tôi phải nhộm lông nó đi.
Tôi vuốt ve con chó và hôn vào đầu nó.
Tôi hỏi:
- Tại sao anh lại nhuộm đi thế?
- Đó là cả một câu chuyện. Tôi kể cho anh nghe…
Nhưng Bốp không để cho Mã-Tư kể. Bốp bảo Mã-Tư:
- Anh ra cầm cương ngựa cho tôi. Cầm cho chắc để tôi xếp đặt lại cho
người ta khỏi nhận rõ xe ta khi qua các trạm gác.
Chiếc xe này có những cái gọng uốn cong để đỡ mui vải. Anh tháo những
gọng đó xếp trong xe, gấp tư mui vải đắp cho tôi. Rồi anh bảo Mã-Tư cùng
chui xuống mảnh vải đó. Chiếc xe có mui chở người bây giờ hóa thành
chiếc xe không mui và chỉ có một người đánh xe. Nếu người ta có đuổi
theo chúng tôi, trông thấy xe đó cũng không ngờ vực gì.
Tôi hỏi Mã-Tư nằm dài bên cạnh tôi:
- Chúng ta đi đâu bây giờ?
- Đi Lít-Hăm-Tông, là một cái bến nhỏ ở bờ biển. Ở đó Bốp có người anh
là chủ một chiếc thuyền buồm vẫn chạy sang Pháp mua trứng và bơ ở tỉnh
Ích- Nhi miền Noóc-Măng-Đi về bán. Nếu chúng ta trốn thoát, sẽ trốn thoát
được, là ở anh Bốp cả. Anh ấy làm hết. Chứ tôi một đứa trẻ khốn nạn, thì
làm gì được cho anh. Chính Bốp đã bầy mưu nhẩy xe hỏa, bắn thư cho anh.
Chính Bốp đã mượn bạn anh xe ngựa tốt cho ta. Và chính Bốp sẽ kiếm tầu
đưa chúng ta về Pháp, vì anh phải biết rằng nếu anh bước xuống một chiếc
tàu biển là bị bắt ngay. Anh coi, có bạn thì sung sướng biết bao.
- Còn Lãnh-Nhi, ai có ý kiến đem đi?
- Tôi, nhưng chính anh Bốp có ý kiến nhuộm vàng lông nó đi để người ta
khỏi nhận ra. Chúng tôi bắt nó ở trong tay viên Cảnh-binh Gia-Ry. Viên
Cảnh-binh thông minh mà quan Tòa đã khen – lần này hết thông minh vì đã
để người ta lấy mất Lãnh-Nhi mà không biết. Con Lãnh-Nhi đã nhận thấy
tôi nên tôi đã sai khiến nó một cách dễ dàng. Vả lại Bốp biết mọi mánh
khóe của những tên ăn trộm chó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.