VÔ GIA ĐÌNH - Trang 46

Hector Malot

Vô Gia Đình

Dịch giả: Hà Mai Anh

Chương VI

BƯỚC ĐẦU CỦA TÔI

Hôm sau chúng tôi lên đường sớm.
Mưa tạnh. Trời xanh. Nhờ gió thổi ban đêm nên bùn đã ráo. Trong các bụi
rậm bên đường, chim chóc ca hót vui tai. Mấy con chó nhảy nhót chung
quanh chúng tôi. Thỉnh thoảng Lãnh-Nhi lại đứng hai chân quay về phía tôi
kêu ăng ẳng hai ba tiếng, nó muốn bảo tôi:
- Can đảm lên! Can đảm lên!
Đó là một con chó rất khôn. Nó hiểu hết và làm cho người ta hiểu nó. Nó
không nói được, nhưng tôi không nghĩ thế. Chỉ một cái đuôi, nó có thể biểu
lộ ra bao nhiêu ý chí và hùng hồn hơn con mắt, cái lưỡi của người nhiều. Vì
thế, lời nói trở nên vô ích giữa Lãnh-Nhi và tôi; ngay buổi đầu tiên, chúng
tôi đã hiểu nhau rồi.
Từ bé đến giờ không bao giờ tôi ra khỏi làng, nên nói đến tỉnh tôi rất thích
được đi xem.
Nhưng tôi phải thú thực rằng thị xã Ích-Sơn đã làm cho tôi mất hứng.
Những ngôi nhà cổ kính có tháp, có lẽ chỉ bổ ích cho những nhà thích khảo
cổ, không làm cho tôi vui mắt chút nào.
Tuy nhiên tôi vẫn nhìn kỹ những ngôi nhà đó, không phải là để xem cách
kiến trúc, vẻ mỹ lệ mà chỉ để xem trong đó có một hiệu giầy nào chăng?
Đôi giầy của tôi, đôi giầy ông già đã hứa, bây giờ đến lúc được xỏ chân!
Cái ngôi hàng đáng quý ấy, ngôi hàng sắp cung cấp cho tôi đôi giầy mới
không biết ở chỗ nào?
Tôi chỉ để mắt tìm ngôi hàng đó, còn ngoại giả, nào tháp, nào lầu, nào đài
kỷ niệm, tôi chẳng thiết gì.
Vì thế mối ký ức độc nhất mà thành Ích-Sơn còn để lại cho tôi là cái cửa
hàng tường ám khói, trông tối om, ở cạnh chợ. Mặt hàng có bày bán nhiều
đồ cũ: súng gỉ, áo nhà binh thêu những lon vàng và những ngù vai tua bạc,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.