Hector Malot
Vô Gia Đình
Dịch giả: Hà Mai Anh
Chương VIII
NÚI QUẠNH ĐỒNG HOANG
Chúng tôi đã đi qua một phần miền Nam nước Pháp: O-Véc, Vơ-Lay, Vi-
ve-re, Kéc-xi, Ru-éc, Xê-ven, Lăng-Đốc. Hành trình của chúng tôi rất giản
dị: chúng tôi cứ tiến thẳng phía trước mặt, đi cầu may. Khi nhìn xa thấy
làng nào không đến nỗi xơ xác lắm, chúng tôi chỉnh bị một cuộc lâm
trường rất rầm rộ. Tôi trang sức cho chó, đội mũ cho Thùy-Nhi, vận áo cho
Hiệp-Nhi, dán lông mày giả cho Lãnh-Nhi để đóng vai ông già càu nhàu.
Cuối cùng tôi ép Hảo-Tâm phải mặc áo Đại-tướng. Việc này rất khó nhọc
vì con khỉ biết rằng vận áo nghĩa là sắp phải làm việc nên nó chống lại,
nhảy nhót và giở nhiều trò kỳ quặc để trốn mặc áo. Tôi phải gọi đến Lãnh-
Nhi giúp sức nó mới chịu “lai hàng”.
Sửa soạn xong, Vỹ-Tiên thổi còi đi trước, chúng tôi thứ tự theo sau.
Vào làng, nếu số người xem đông thì chúng tôi diễn, trái lại nếu người ít
quá xem chừng không thu được mấy, chúng tôi lại tiếp tục đi. Chỉ đến
những thị xã lớn là chúng tôi ở nhiều ngày. Những hôm đó, buổi sáng rỗi,
tôi được phép đi chơi rong phố với Lãnh-Nhi – dĩ nhiên nó không khoác áo
tuồng.
Vỹ-Tiên xưa nay vẫn giữ tôi luôn bên cạnh, bây giờ mới thả cho tôi tự do.
Ông bảo tôi:
- Cái ngẫu nhiên đã đưa con đi khắp nước Pháp trong khi những trẻ bằng
tuổi con đang cắp sách đi học; vậy con phải mở rộng mắt ra, nhìn lấy và
học lấy. Có điều gì con không hiểu, có điều gì làm con bối rối, con cứ hỏi
ta, đừng sợ. Có lẽ ta không thể trả lời được tất cả những câu hỏi của con vì
ta không dám tự phụ là biết hết, nhưng có lẽ nhiều câu ta cũng có thể giải
thích làm thỏa được ý con. Vốn dĩ, ta có chuyên là ông bầu của đám vật
làm trò rong đâu, vì ta đã học những điều khác, không phải những điều để
“giới thiệu Lãnh-Nhi hay Hảo-Tâm trước quý khán giả” như bây giờ đâu!