VÔ GIA ĐÌNH - Trang 67

Hector Malot

Vô Gia Đình

Dịch giả: Hà Mai Anh

Chương IX

NGƯỜI KHỔNG LỒ VỚI ĐÔI GIẦY BẢY DẶM

Đi hết miền hoang dã, chúng tôi tới một thung lũng mát mẻ xanh tươi, đó là
thung lũng sông Dordogne. Chúng tôi ghé tại đây nhiều ngày vì đất phì
nhiêu và dân phong phú. Chúng tôi diễn trò liên tiếp và với cái bát con,
Lãnh-Nhi cũng hái được lắm tiền.
Một cái cầu lửng lơ trên không như treo bởi những sợi dây của Thánh-Mẫu,
nằm ngang trên con sông, nước chảy lững lờ; đó là cầu Quy-giác và sông
Dordogne.
Một thành phố hoang tàn với những hầm, những hồ, những tháp và ở giữa
những bức tường đổ nát của một nhà tu, cây cối mọc um tùm, tiếng ve kêu
ra rả. Đó là thành phố thánh Emillion.
Ngày nay, tất cả những cảnh tượng đó lu mờ trong óc tôi, duy có cảnh trí
sau này hiện còn rõ rệt trong trí nhớ.
Chúng tôi lưu lại một đêm trong một làng nhỏ. Sáng hôm sau chúng tôi lên
đường lúc mặt trời chưa mọc.
Sau khi đi mãi trên con đường đầy bụi, hai bên trồng nho, chúng tôi đến
một khoảng mênh mông, phong cảnh hiện ra trước mắt như một bức tranh.
Một con sông lượn quanh trái đồi mà chúng tôi vừa đến. Bên kia bờ sông,
nổi lên san sát những mái nhà; những tháp chuông của một thành phố rộng
lan mãi tận chân trời. Biết cơ man nào là nhà! Cơ man nào là ống khói!
Một vài ống khói ngất nghểu như những cái cột đại-dài vượt hẳn lên, nhả ra
những cuộn khói đen, tỏa theo chiều gió rồi tan ra thành một đám sương
phủ mờ trên thành phố. Dưới sông, thuyền đậu chen chúc bên nhau. Những
cột buồm, dây buồm, cánh buồm đâm chi chít như đám cây rừng, trong đó
những sắc cờ phân phất bay ngang. Người ta nghe thấy những tiếng tù và,
tiếng sắt, tiếng nồi súp-de, tiếng búa, thêm vào đó, có cả tiếng xe cộ chạy
ầm ầm trên bến nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.